Vừa nghe thấy lời này, Tề Dật Phàm lập tức tỉnh táo lại. Một tay kê đầu, nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Cẩm Nguyệt thật sự nói như vậy với cô?”
“Đúng thế! Thiên chân vạn xác[1]!” Hạ Lan Tử Kỳ hai mắt chợt sáng lên, tò mò hỏi: “Có phải ngươi cũng muốn làm thế tử không?”
[1] Muôn vạn là thật
Tề Dật Phàm hít sâu một hơi, thần sắc đột nhiên bi thương: “Mẹ ta khi còn sống vẫn luôn muốn ta lên làm thế tử. Vì để hoàn thành tâm nguyện của bà ấy vị trí thế tử này ta nhất định phải làm.”
Nhận thấy hắn là người có dã tâm, Hạ Lan Tử Kỳ hỏi tiếp: “Một khi đã như vậy, tình hình của ngươi bây giờ hoàn toàn không có tư cách tranh đoạt. Rốt cuộc ngươi tính khi nào thì hồi phục đây?”
Vốn dĩ Tề Dật Phàm ẩn mình, thứ nhất là để thoát nạn, thứ hai là để điều tra ra hung thụ hại chết Ngũ di nương. Nhưng mà bây giờ, đã có Hạ Lan Tử Kỳ hỗ trợ tra tìm hung phạm, như vậy hắn có thể trở mình hành động rồi, huống hồ tình thế bây giờ cũng không cho phép hắn làm người khiêm tốn nữa, cho nên hắn trầm tư một chút rồi nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cô nói với người bên ngoài sẽ tăng liều thuộc trị bệnh cho ta. Một tháng sau, ta sẽ khôi phục bình thường.”
“Được, nghe lời ngươi.” Đối với Hạ Lan Tử Kỳ. Hắn có muốn tranh đoạt vị trí thế tử trong phủ hay không chẳng liên quan gì tới mình, ban thân chỉ cần giúp hắn điều tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/3042982/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.