Tất cả mọi người ở đây, đều nhìn ba nam tử kia với cặp mắt khác, đồng thời trong lòng vô cùng cảm kích! Dù sao nếu tân nương bị người ta cướp đi, theo như tính tình của Hầu lão gia thì tất cả bọn họ không tránh khỏi trách phạt!
Quản sự Tôn Diệu Hưng chậm rãi tiến đến, hai tay ôm quyền, khom người thi lễ: “Hôm nay may mắn có ba vị anh hùng gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ! Tôn Diệu Hưng ta thay Tứ thiếu gia, Tứ thiếu gia phu nhân, đa tạ ba vị anh hùng!”
Nam tử áo lam khoát tay chặn lại: “Đây chỉ là việc nhỏ, không cần nói đến!”
Đúng lúc đó, bọn gia đinh đã kéo Tứ thiếu gia từ trong rừng trở về, giúp hắn phủi bụi đất trên người, Tứ thiếu gia vui vẻ cười, kêu lên: “Dùng sức đánh, dùng thêm một chút sức nữa! Hắc hắc, thật là thoải mái!”
Vừa thấy Tề Tứ công tử, nam tử áo lam vẻ mặt ngạc nhiên! Cùng hai người bạn bên cạnh đi tới, có chút cung kính hướng Tứ thiếu gia thi lễ: “Không nghĩ tại đây lại gặp được Tề Tứ công tử! Viên Bân đúng là có phúc đến ba đời!”
Hạ Lan Tử Kỳ ở bên trong quan sát, trong lòng hết sức kinh ngạc, không thể ngờ được nam tử có võ công như thế, nhìn thấy Tứ thiếu gia lại tỏ thái độ kính trọng! Xem ra khi hắn chưa biến thành ngốc tử, hẳn là không đơn giản!
Những người khác ở đây, cũng đều có cảm giác giống như Hạ Lan Tử Kỳ, mở to mắt, nhìn nam tử kì lạ tự xưng là Viên Bân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/119663/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.