Mới có vài ngày, có vài con bồ câu bay đến. Hỉ Mi thấy đầu tiên là đứng im một hồi lâu, thấy Âm Cố đang nghiêng đầu lẳng lặng nhìn mình, nàng nhe răng cười. Hỉ Mi qua dọn dẹp căn nhà nhỏ bên thư phòng cho chúng ở lại. Trừ nàng ra, vui vẻ nhất là Tiểu Ly Ly. Chỉ cần bồ câu đáp ở trong sân, nó đều đuổi theo. Chữ "bồ câu" cũng được Hỉ Mi dạy.
Do Ngô Đệ đi rồi, hai người thật sự về với những ngày như ở An Chí. Chỉ là bên cạnh thiếu Tiểu Huyền, và nhiều thêm một đứa nhỏ.
Cảnh xuân tươi đẹp, Hỉ Mi phơi xong xiêm y ngồi ở bên giếng nhìn trời, đột nhiên thở dài.
"Sao vậy?"
Cùng Hỉ Mi giặt đồ, Âm Cố mới vừa múc nước đổ đầy hồ nước trong nhà bếp, thính tai nghe Hỉ Mi thở dài, đi ra hỏi.
Hỉ Mi cúi đầu lẩm bẩm:
"Nhớ Tiểu Huyền."
Âm Cố ngẩng đầu nhìn xuân sắc, mỉm cười:
"Hay nhớ diều?"
Hỉ Mi ngượng ngùng, nàng đứng dậy đi tìm Ly Ly ôm, sau đó nhẹ nhàng quơ cái trống của nó nói:
"Xem ta là Ly Ly ư."
Âm Cố nheo mắt suy nghĩ, nói:
"Ta còn nhớ lúc ấy nàng muốn một con chim ưng to, nói là... muốn bay đến đâu cũng được." Âm Cố đi đến trước mặt Hỉ Mi, "Còn muốn diều hâu to à?"
Hỉ Mi "Xì" cười một tiếng: "Ta chỉ là một con chim sẻ thôi. Từ nay về sau..." Một tay Hỉ Mi đặt lên vai Âm Cố, cả người dựa vào, bướng bỉnh nói, "Không bay đi đâu hết, ở tại thành Phù Dung này luôn."
Âm Cố bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-co-2/1364772/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.