Nhiều năm trôi qua sau đó.
Làm gia chủ một gia tộc kì thực không rạng rỡ như người ngoài nhìn vào, hàng năm có bao việc khó khăn. Đầu xuân bố canh, vào hè chống lũ, giữa năm trừ túy, nhàn thì săn đêm, tình cờ sẽ có bàn suông thịnh hội, trời vào thu gần đông là lúc tính lại lợi nhuận việc làm ăn lớn. Chờ đến khi mưa tuyết ùa về thì phải mua quần áo mùa đông dày nặng và than sưởi không khói. Tờ cuối cùng của hoàng lịch bị xé xuống cũng là lúc kẻ tha hương cưỡi lên con ngựa gầy, tìm đường về nhà.
Giang Trừng nghiêm mặt đuổi mấy tiểu đệ tử không chịu về quê, Liên Hoa Ổ to lớn không còn người cầm đèn, đêm 30 tối mù chỉ mơ hồ thấy được bức tường cao bao bọc đèn đuốc vạn nhà.
Một mình hắn đi vào trù phòng, chọn cái đĩa này, lấy cái bàn kia, tay đầy đồ ăn qua loa mà ngon miệng, nhưng vẻ mặt còn như ghét bỏ thấy chưa đủ, nên vận linh lực, khua chiêng gióng trống mang theo đồ ăn lơ lửng bay đầy trời đi về phía tiểu đình.
Hắn cẩn thận bó lại tay áo, nghiêm túc bày biện ra một bàn yến hội, sắp xếp từng chiếc bát đũa mà Ngu Tử Diên bọn họ đã từng dùng. Bộ đồ ăn trải qua trận hỏa thiêu, bị chôn trong bùn mấy tháng liền, được Giang Trừng đào lên từ biển máu, sớm đã nhiễm phải những đốm bẩn màu vàng không thể rửa sạch, khó coi không ra hình thù gì.
Mãi đến tận khi trăng lên giữa trời mới lau mồ hôi ngồi xuống, rót tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-trung-mau-than/652196/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.