"Lam Hi Thần! Lam Hi Thần, ngươi mau đi xem nồi canh! Cháy rồi hay sao ấy?"
Giang Trừng hấp tấp vấp phải cửa, may là ngã vào lòng Lam Hi Thần, nhưng ngửa đầu lại thúc giục, vội vã nắm tay Lam Hi Thần định chạy ra ngoài.
Lam Hi Thần đang bận rộn xem lại mấy ngàn gia quy của Vân Thâm, nghe vậy mới chợt nhớ ra mà ảo não vỗ vỗ đầu. Y trở tay lấy áo choàng bao Giang Trừng thành cái kén tằm rồi mới vội vàng chạy ra bếp.
Giang Trừng khi còn trẻ bôn ba quá nhiều, bận rộn hết năm này đến tháng nọ không quan tâm thân thể, không tránh khỏi sự kiệt quệ. Lam Hi Thần làm nổ mất bốn, năm căn bếp mới học được cách nấu một bát canh. Về sau y tìm tòi thêm nhiều công thức, chim trên trời cá trong nước nấm vùi đất đều bị Lam Hi Thần bắt về hầm canh.
Chỉ có mỗi canh sườn củ sen là Lam Hi Thần chưa từng làm.
Tuổi tác đã qua thất tuần, đệ tử thừa kế của bọn họ bị thả ra ngoài nếm mùi đời, chỉ chờ mặt mày xám xịt về nhà kế thừa gia nghiệp. Bọn họ dung mạo không đổi, tính nết cũng khiêm tốn không ít. Mặt trăng mặt trời cứ thế luân phiên đổi chỗ nhau hai vạn lần, thế nhưng dường như chẳng lưu lại dấu vết gì.
Hay là có nhỉ, Ngu Tử Diên tự hỏi, chỉ là do hai thằng bé này quá tốt, giao vết thương của mình cho đối phương chăm sóc, vậy nên đã phác họa ra một quãng đời bi thương mà cảm động.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-trung-mau-than/3386121/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.