Chương trước
Chương sau
Nếu không phải cóviệc, ta còn thật sự muốn thưởng thức phủ đệ của đại tướng quân mộtchút, trước đây đều đến lúc nửa đêm, cho nên không thấy rõ cái gì. Nhưng hiện tại ta cũng chỉ có thể nhìn ngắm qua loa.
Có lẽ là dokhông có nữ chủ nhân, trong vườn không có nhiều hoa cỏ, nhưng bố trítrong khuôn viên lại mơ hồ hiện ra khí thế như núi.
Đang đi về phía trước, lại có người chặn lại, là một thiếu nữ áo vàng, vẻ mặt lạnh lùng.
“Cô nương xin dừng bước.” Ngôn từ khách khí, nhưng ngữ điệu chính là mệnh lệnh.
Nửa đời trước ta cũng từng lăn lộn ở giới quý tộc, vừa thấy trang phục của nàng liền biết là người trong cung nên hơi nghi hoặc.
“Không biết vị tỷ tỷ này có chuyện gì?”
Ai bảo người ta là người trong cung, rõ ràng tuổi nhỏ hơn ta, nhưng ta vẫn phải hạ mình.
“Công chúa nhà ta muốn gặp cô nương, mời cô nương đi theo ta.”
Công chúa? Chỉ có hai vị công chúa thường xuyên chạy tới phủ đại tướng quân, một là mẫu thân của Long đại tướng quân Thừa Lộ Đại Trưởng công chúa,một là muội muội mười tám tuổi của đương kim hoàng thượng – Cảnh Linhcông chúa, cũng chính là Thập Bát công chúa. Không biết sẽ là ai đây?Nhưng mặc kệ là người nào chắc đều không biết quan hệ giữa ta và Longđại tướng quân đâu?
“Chắc tỷ tỷ nhầm rồi, tiểu nữ tử không phảingười trong phủ Tướng quân, chuyện công chúa muốn hỏi chỉ sợ không đápđược.” Ta tiếp tục giả bộ.
“Hừ! Chính là tìm ngươi!”
ThúyVi phía sau có chút khẩn trương. Ta nghĩ nghĩ, ban ngày ban mặt, lạitrong phủ Long đại tướng quân, mặc dù không biết xảy ra sự cố gì, nhưngvị công chúa kia cũng không thể trực tiếp đem ta diệt khẩu đi. Nếu chầnchừ không đi, thì lại cho người ta lý do để diệt khẩu.
“Vậy phiền tỷ tỷ dẫn đường.”
Thúy Vi muốn đi theo ta, cung nữ kia lại nói: “Ngươi không cần đi theo, công chúa chỉ muốn gặp chủ tử nhà ngươi.”
Thúy Vi càng khẩn trương, sợ ta đi mà không về. Ta lại cảm thấy rất tốt, ítnhất còn có người ở lại mật báo, cho nên bảo nàng ở bên ngoài phủ chờta.
Ta đi theo cung nữ kia đi vào trong, trên đường mới phát hiện ta còn đang mang theo Ngộ Không và Bát Giới, cũng tốt, để cho chúng nócũng có thể nhìn thấy đến tột cùng công chúa có bộ dạng gì.
Điđến gần một đình mát thì cung nữ kia bảo ta dừng lại. Ta nhìn thấy mộtmỹ nhân mặc cung trang đang ngồi ở trong đình, bên cạnh là vài cung nữ,thái giám.
Cung nữ truyền lời tiến lên bẩm báo, chỉ nghe thấycông chúa nói câu: “Để cho nàng ta vào đi.” Giọng nói còn rất trẻ, xemra là Thập Bát công chúa.
Ta đi vào trong đình, thành thành thật thật cúi đầu hành lễ, “Dân nữ gặp qua công chúa điện hạ.”
Còn đang suy nghĩ xem có nên nói câu “Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” hay không.
“Ngẩng đầu lên.”
Ta ngẩng đầu, mặt đối mặt với nàng, nàng đánh giá ta, ta cũng vụng trộm đánh giá nàng.
Hoàng gia chế tạo quả nhiên là được đảm bảo về chất lượng. Thập Bát công chúa vừa tròn đôi mươi, da phấn má đào theo đúng tiêu chuẩn, mày liễu mắthạnh, môi anh đào đỏ tươi hơi mím, tỏa ra nồng đậm khí chất kiêu ngạo tự mãn. Nhưng không giống với vẻ hẹp hòi kiêu căng của Tống Tam tiểu thư,đó là vẻ kiêu ngạo bẩm sinh của nữ tử hoàng gia.
Ta thấy bộ dáng của nàng có chút quen, nhưng nhớ không đã gặp qua ở đâu.
“Hừ, bình thường.” Thập Bát công chúa rất nhanh phán xét tướng mạo của ta.
Trong lòng ta buồn bực, tuy rằng biết rõ tướng mạo của chính mình không bằngnàng, nhưng bị tình địch…… Không đúng, ta mới là tình địch của nàng.Nghĩ vậy, tâm tình lại tốt hơn nhiều.
“Biết ta là ai sao?”
“Lúc trước thì không biết, nhưng trông thấy ngọc dung của công chúa thì biết người chính là Cảnh Linh công chúa mà mọi người tán dương.”
Thập Bát công chúa kiên trì theo đuổi đại tướng quân nhiều năm, đúng là khiến người người tán dương.
“Cũng coi như ngươi có nhãn lực.” Thập Bát công chúa bắt đầu đắc ý.
Trong lòng ta cười thầm, nàng còn không biết người khác tán dương cái gì đâu.
“Nhìn ngươi cũng là người biết cân nhắc, ta không nhiều lời nữa. Tóm lại vềsau phủ đại tướng quân này ngươi ít đến thôi…… À không, là không chophép đến!”
Ha! Một công chúa lớn tuổi chưa lấy chồng như ngươi có thể thường xuyên đến, ta là mẫu thân đứa nhỏ của hắn kiêm bên Giáptrong hợp đồng, vì sao không thể tới. Có điều Thập Bát công chúa này lànữ nhi nhỏ nhất của tiên đế, luôn được sủng ái, đương kim hoàng thượngcũng thiên vị nàng rất nhiều, ta đương nhiên không thể chạm vào tảng đánày.
“Công chúa hiểu lầm rồi, dân nữ hôm nay không phải đến tìm…… Dân nữ tới tìm La phó tướng.”
Ta không dám nhắc đến Long đại tướng quân, sợ chọc vào chỗ đau của nàng.
“Dù sao không được phép đến nữa, nếu lại đến, bản cung sẽ, sẽ đánh gãy chân của ngươi!” Nàng nói vô cùng oán hận, ta lại cảm thấy giống như tiểuhài tử bị cướp mất kẹo mà sinh tức giận.
“Công chúa, dân nữ thậtsự là đến tìm La phó tướng.” Ta phải rửa sạch hiềm nghi, vì chuyện nàymà mất đi đôi chân thì thật sự là lỗ to.
“Ngươi, ngươi còn dám nói bậy!” Thập Bát công chúa giống như càng tức giận.
Ta nhắc chuyện của Ngộ Không và Bát Giới, “Thật sự, ta đến để cho La phó tướng xem bệnh cho hai con thỏ này.”
“Ngươi, ngươi cũng có con thỏ……”
Thập Bát công chúa thấy Ngộ Không và Bát Giới thì ngẩn người.
Lời này của nàng có hai tầng ý nghĩa, thứ nhất là Long đại tướng quân cũngtặng nàng một đôi thỏ nhỏ, thứ hai là nàng nghĩ đây là Long đại tướngquân tặng cho ta.
“Không phải, không phải, công chúa ngài lại hiểu lầm rồi! Đây là La phó tướng tặng cho ta.”
“Ngươi, ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Thập Bát công chúa đột nhiên lại nổi giận, bộ dạng đoan trang vừa rồicũng không còn nữa, “Ngươi bắt nạt hắn thành thật, tâm địa mềm yếu, chonên lấy một đứa nhỏ đến mê hoặc hắn! Ngươi, ngươi……”
Ta giật mình không nhỏ, rốt cuộc nàng ta đang nói ai? Long đại tướng quân mà thành thật thì những người khác đều là kẻ ngốc rồi!
Thập Bát công chúa nói xong ánh mắt còn hơi đỏ lên, chẳng lẽ lại sắp nổitrận lôi đình? Ta bắt đầu sợ hãi, cân nhắc xem có nên thi triển lăng bavi bộ hay không.
Lúc này, một cung nữ lớn tuổi bên người côngchúa mở miệng nói chuyện, “Nữ nhân này, công chúa điện hạ đã tha thứ cho tội bất kính của ngươi, ngươi còn dám ở chỗ này nói năng lung tung!Đúng là không biết thân phận!”
Lại chuyển qua phía Thập Bát côngchúa, “Công chúa điện hạ, ngài là cành vàng lá ngọc, không nên vì ngườithô tục như thế này mà hao tổn tinh thần.”
“Hừ! Bản cung sẽ không vì loại người này mà tức giận đâu!” Công chúa khôi phục lại vẻ kiêu ngạo tự mãn.
Cung nữ kia lại chuyển sang phía ta,“Còn không mau tạ ơn công chúa. Về saukhông cần đến nữa, nơi này không phải nơi ngươi có thể tới.”
Trong lòng ta tức giận ngập trời, nhưng e ngại hậu phương vững chắc của đốiphương cho nên chỉ biết tạ ơn, bồi tội, sau đó vội vàng cáo lui, chạylấy người. Vừa chạy vừa thầm mắng xã hội vạn ác này.
Chạy đến cửa, thấy Thố Tử La Kiệt và Thúy Vi đều đứng chờ ở đàng kia. Thì ra Thúy Vi lo lắng cho ta, nên tìm La Kiệt đến đây.
“Đa Đa muội muội, công chúa không làm khó dễ ngươi chứ? Ta……” Hắn có chút ngượng ngùng.
Ta có chút tức giận hắn thấy chết mà không cứu, nghĩ rằng, ta thiếu chútnữa bị đánh gãy chân rồi, ngươi ở chỗ này chờ thì có ích gì. Nhưng lạinghĩ, hắn chẳng qua chỉ là một phó tướng nho nhỏ, có xen vào cũng khôngcó tác dụng gì, cho nên không tức giận với hắn nữa, lại chỉ có thể mắngxã hội vạn ác này thêm vài lần nữa.
Ta phẫn nộ cáo biệt với LaKiệt, phẫn nộ ngồi trên kiệu. Nghĩ rằng, đều do Long đại tướng quân,chính ngươi chọc nợ đào hoa lại rơi xuống người ta, lần sau để xem tachà đạp ngươi thế nào.
Tức giận thì tức giận, nhưng làm ăn vẫn phải làm ăn, ta đầy bụng khó chịu đi đến chi nhánh sắp mở ở thành Đông.
Thành Đông là nơi quy tụ những cửa hàng may, cửa hàng trang sức, cửa hàng tơlụa, phường thêu tốt nhất, là nơi các phu nhân và tiểu thư thường xuyênghé thăm. Cho nên ta tính toán mở một cửa hàng làm đẹp dưỡng nhan ở đây. Không cần biết là thời đại nào, mục tiêu theo đuổi của nữ nhân đều làsắc đẹp.
Dọc đường đi, ta lại nhớ về chuyện vừa rồi, nghĩ kỹ mớicảm thấy hình như không thích hợp. Mấy câu nói lúc sau của Thập Bát công chúa không giống như đang nói Long đại tướng quân, mà giống như nói vềThố Tử La Kiệt hơn, mặt khác khi ta nhắc tới La Kiệt, cũng chính là lúccông chúa tức giận.
Nhưng trong kinh thành không phải đều nóiThập Bát công chúa theo đuổi Long đại tướng quân, cho nên đến bây giờcũng chưa kén phò mã sao, còn hai ba ngày lại chạy đến phủ đại tướngquân. Có điều, La Kiệt cũng ở trong phủ đại tướng quân.
Việc nàyhỏi La Kiệt là vô dụng, vẫn nên tra hỏi Long đại tướng quân tốt hơn. Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải hôm nay ta còn oan hơn cả Đậu Nga* sao;nếu không phải, hắc hắc……
*Đậu Nga: là nhân vật chính trong vởtạp kịch “Đậu Nga oan” của Quan Hán Khanh, nội dung kể về một người phụnữ bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động.
Cóđiều, công chúa kiêu ngạo này đúng là rất xứng với La Kiệt thành thật,điển hình của mẫu hình công chúa điêu ngoa và phò mã ngốc nghêch, “Tuyệt phối, tuyệt phối a!” Ta không khỏi cảm thán một câu.
Trong lúcta đang rung đùi đắc ý, kiệu phu lại đột ngột dừng kiệu lại, ta khôngkịp phòng bị bất ngờ mà bị xô về phía trước. Một tay vội vàng nắm lấykhung cửa của kiệu, một bàn che cho Ngộ Không cùng Bát Giới, sau đó:“A!”,“Hự!”,“A!”
Tiếng “A” thứ nhất là do ta bị hoảng sợ mà phátra, tiếng “Hự” ở giữa là do trán ta đập vào khung kiệu mà phát ra, tiếng “A” cuối cùng là do đau đớn khó nhịn mà phát ra.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Thúy Vi xốc lên màn kiệu.
Ta xoa xoa chỗ đau, “Có chuyện gì thế?”
“Đường phía trước bị chặn.”
Thì ra cỗ kiệu đi trước chúng ta cùng một cỗ kiệu ngược chiều đụng phảinhau, cũng không có chuyện gì, nhưng hai bên không ai chịu nhường, chonên chắn kín đường. Mà chúng ta vừa vặn theo sát phía sau, thiếu chútnữa cũng đụng phải.
Ta bình sinh hận nhất việc đi làm mà bị tắcđường, nhất là loại không có việc gì dừng lại tranh cãi như thế này này. Sẵn bực tức trong người, cho nên ta ra khỏi kiệu, đi về phía trước nhìn xem là hai vị thần nào đang lộ uy phong.
Không xem không biết,vừa nhìn thấy lại bị dọa nhảy dựng. Hôm nay ta có thể nhìn thấy toàn bộtình nhân trong vụ scandal đồn thổi của Long đại tướng quân. Hai vị thần phía trước đúng là kinh thành đệ nhất mỹ nữ Tô Tuyết Cầm và đệ nhất hoa khôi Linh Lung.
Lúc này, hai người tiên phong của song phương[tức nha hoàn bên người] đã giao chiến xong, nhưng chưa phân thắng bại,bây giờ đến lượt chủ nhân chạm mặt.
Cỗ kiệu đi ở trước kiệu củata là của Tô Đại mỹ nhân, đối với Tô Đại mỹ nhân ta chỉ có thể sử dụngbốn chữ để hình dung — quốc sắc thiên hương, cho nên không cần nhiềulời.
“Không ngờ một hạ nhân nho nhỏ của Tầm Phương uyển lại có giá hơn cả bản thiếu phu nhân.”
Tuy rằng cũng là gả làm phu nhân của người ta, nhưng Tô Đại mỹ nhân lạikhông giống như Thư Vân bị hôn nhân mài mòn góc cạnh mà vẫn thanh caonhư cũ.
Hoa khôi Linh Lung người cũng như tên, dáng người linhlung thướt tha, diện mạo mặc dù không bằng Tô Đại mỹ nhân, nhưng cũng là như hoa như ngọc, mà cái vẻ quyến rũ phong tình kia quả thật là Tô Đạimỹ nhân không học được.
“Nhị thiếu phu nhân nói đùa rồi, chó mèo trong tướng phủ so với người bình thường chúng ta còn có giá hơn, huống chi là ngài.”
Nữ nhân này cũng không đơn giản, mười bốn tuổi đã ra mắt công chúng, mườilăm tuổi thành danh, đến nay đã sáu năm, vẫn là đệ nhất hoa khôi củakinh thành.
Sắc mặt Tô Đại mỹ nhân hơi đổi, tuy nàng tài hoa đầymình, nhưng kĩ năng chỉ dâu mắng hòe thế này vẫn là không bằng Linh Lung xuất thân từ kỹ viện.
“Sao ta lại quên được, Linh Lung cô nươngchính là hồng nhan tri kỷ của tiểu Tĩnh Nam hầu, thân phận tất nhiên làkhông giống người thường.”
Trên thực tế, lời đồn đại hoa khôiLinh Lung sắp vào phủ Tĩnh Nam Hầu từ hai năm trước bởi vì dạo gần đâyLong đại tướng quân không hề lui tới Tầm Phương uyển mà dừng lại, điềunày cũng trở thành thành cái gai trong lòng Linh Lung.
“Linh Lung gần đây rất ít khi thấy tiểu Hầu gia, nhưng Tống Đại học sĩ lại thườngxuyên đến tìm, tháng trước Tống Đại học sĩ còn tặng thơ cho Linh Lung,thơ viết đúng là tuyệt diệu.”
Đây là châm chọc lớn nhất đối vớimột thê tử. Nhưng Linh Lung đã quên chung quanh đây đều là các nữ quyếncủa các phụ đệ, cho nên nhất thời gây nên nỗi căm phẫn chung, Tô Đại mỹnhân lấy thế đó mà tập kích.
“Có phải Linh Lung cô nương nói đếnyến tiệc của Khánh Vương phủ, tướng công nhà ta không nhớ rõ đã làm thơgì, nhưng ta nhớ rõ hôm đó có một nữ tử tên Vĩnh Phương, tuổi không lớn, nhưng tài mạo song toàn, Khánh Vương gia chính còn liên miệng khen nàng trước mặt mọi người, tài nghệ khiến ai ai cũng phải nể phục, còn đổitên cho nàng thành Quần Phương. Không phải sao?”
Hoa khôi thanhlâu không phải sợ nhất là chuyện Trường Giang sóng sau đè sóng trước,sóng trước chết trên bờ cát khô sao? Sắc mặt của Linh Lung cũng bắt đầutrở nên khó coi.
“A, đây không phải Tống Nhị tiểu thư sao?”
Ta không biết nét cười quyến rũ trên mặt Linh Lung có phải dành cho ta hay không, nhưng ta biết chung quanh những ánh mắt thình lình chung quanhđúng là dành cho ta. Không ngờ Tống Nhị tiểu thư cũng có ngày làm cámuối vươn mình.
“Hai con thỏ nhỏ này thật đáng yêu, là mua chotiểu công tử đúng không? Mọi người đều nói tiểu công tử nghe lời đángyêu, nhất định là do Nhị tiểu thư dạy dỗ nghiêm cẩn.”
Nàng là khách quen của Dược Thiện phường, bởi vì ngưỡng mộ mỹ danh của nàng mà từng bảo chưởng quầy dẫn đến gặp.
Mọi người chung quanh lại bắt đầu nghị luận lịch sử vinh quang của ta, TôĐại mỹ nhân hừ lạnh một tiếng, “Thì ra Thư Phàm và Linh Lung cô nươnglại thân thiết như vậy, trách không được…… Gần mực thì đen.”
Haixú nữ nhân này, ở trên đường tranh giành tình nhân đã không nên, thếnhưng còn kéo cả A Bích nhà ta tiến vào, tội chết có thể miễn nhưng tộisống khó tha! Mông con hổ lúc trước ta không thể sờ, nhưng hai cái môngmèo nhỏ của các ngươi chẳng lẽ ta còn không dám đá.
“Tống Nhịthiếu phu nhân, Linh Lung cô nương, các ngươi đúng là quý nhân hay quên. Tiểu nữ họ Kim, là lão bản của Đa Đa Dược Thiện phường.”
Bốn phía lại bắt đầu nghị luận:
“A! Nàng chính là lão bản của Đa Đa Dược Thiện phường!”
“Ta đã từng đến đó, hương vị đúng là rất được, cũng rất hữu hiệu. Vết rỗ trên mặt cũng đỡ hơn rất nhiều.”
“Ngươi ăn là cái gì?”……
Ta thành công thay đổi đề tài.
“Đúng vậy, đúng vậy, Dược Thiện phường của chúng ta có một vị đại phu y thuật cao siêu, ra sức vì mọi người mà tạo ra dược thiện tốt nhất, khôngnhững đẹp da dưỡng nhan còn giúp khỏe mạnh thân thể. Phía trước đâychính là chi nhánh mới, mùng tám tháng sau sẽ khai trương, lúc đó cònnhờ các vị đến ủng hộ. Hai vị ở đây một người có quan hệ họ hàng với ta, một người là khách quen, cho nên đừng khách khí, nhất định phải tới, ta sẽ để đại phu điều phối dược thiện giảm béo miễn phí cho các ngươi, cam đoan hiệu quả rõ rệt, sẽ lại có dáng vẻ yểu điệu của thiếu nữ ngày xưa, nếu không có tác dụng, quyết không kinh doanh.”
“Nói bậy! Tiểu thư nhà ta mập chỗ nào!”
“Lung tung! Thiếu phu nhân nhà ta sao phải giảm béo!”
“Không mập? Hai vị đứng ở trên đường này, đường rộng như vậy cũng bị lấp kín không còn lối đi, còn nói là không béo sao?”
Chung quanh cười vang. Những người đi đường bị chặn lại khác cũng bắt đầu ồn ào.
Dưới áp lực của quần chúng, hai người vội vàng trở lại kiệu rời đi, đường trở nên thông thoáng.
Tuy rằng ta sảng khoái một trận, nhưng vẫn có chút tức giận, tức giận hôm nay bị người ta mang ra làm vật hi sinh.
Không thể nhịn được! Đêm nay ta quyết định sẽ chà đạp Long đại tướng quân thật tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.