Thời gian trôi thậtnhanh, A Bích đã được hai tuổi rưỡi [ta kiên trì dùng tuổi thực], từ một tiểu tử chỉ biết quỳ rạp trên mặt đất xoay mông đã có thể chạy nhảy;tiểu tử chỉ biết dùng ánh mắt liếc ta đã có thể dùng lời nói để biểu đạt bất mãn của nó.
“Không được! Miêu Mễ*, không được!”
*Miêu Mễ là mèo.
A Bích đang cùng ta chơi đùa, một bàn tay nhỏ bé nắm chặt mũ tướng quântrên đầu, một bàn tay khác vung lên kiếm gỗ nhỏ, chống cự không cho tacởi mũ của nó. Mũ tướng quân hiện tại rất vừa, đã không che được cặp mắt mặc ngọc mang theo nét quật cường kia nữa rồi.
“Được, Miêu Mễ không cởi, Miêu Mễ chỉ giúp A Bích lau mồ hôi thôi.”
Tuy rằng đã là mùa thu, nhưng suốt ngày A Bích đội mũ tướng quân chạy tớichạy lui, chạy đến nỗi cả người đều là mồ hôi, rất dễ dàng cảm lạnh,đúng là ta rất muốn cởi ra.
“Kiếm của A Bích đánh vào Miêu Mễ rồi.”
Kiếm gỗ nhỏ kia cũng là quà sinh nhật mà Long đại tướng quân đưa đến, nghenói là tự tay làm, tiểu tử này thích vô cùng. Lúc ấy ta còn cảm thấy hắn keo kiệt, ngay cả hồ ly còn gửi trường mệnh tỏa bằng vàng ròng đến, màhắn chỉ tặng một thanh kiếm gỗ, lúc này đúng là gặp báo ứng.
ABích không phải là đứa nhỏ không phân rõ phải trái, nghe ta nói thế thìngừng tay, nhưng miệng vẫn không buông tha, “Miêu Mễ gạt người, Miêu Mễlừa A Bích.”
Ha ha, khó trách học thuyết giáo dục hiện đại không thể lừa đứa nhỏ, bởi vì bọn họ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-long-ky-da-da-ich-thien/175036/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.