Vừa ra khỏi cửa,trong lòng ta mắng thầm, “Thương Dung, hồ ly nhà ngươi! Còn làm bộ thúvị, ta lại cảm thấy thật khó khăn! Cứ đấu đến đấu đi với hồ ly như vậy,ta không sớm chết thì cũng sớm già!”
Ta bắt đầu hoài nghiviệc cùng hắn hợp tác có phải là hành động sáng suốt hay không. Có điều, nếu hắn chịu đáp ứng, việc làm ăn này nhất định có thể thành công. Thôi vậy, coi như rèn luyện chỉ số thông minh đi.
Ta xuống lầu đi vào phòng trà của Túy Hoa Lâu. Nơi này mỗi ngày đều có tiên sinh kể chuyệntài tử giai nhân, trung thần tặc tử, hấp dẫn không ít người nghe. Cũngchính là lý do ta lấy để đi ra ngoài hôm nay. Thúy Vi vẫn đang ngồi chỗkia nghe chuyện như say như dại. Ta nghĩ nếu ta rời đi mà không nói lạivới nàng, chỉ sợ nàng cũng không biết ta đi lúc nào.
Ta kéo ThúyVi đi ra bên ngoài tửu lâu. Dù sao hiện tại ta vẫn đang nhậm chức tiểuthư Tống phủ, vẫn nên tuân thủ một số kỷ luật nhất định, ví dụ như không thể về nhà quá muộn.
Trước khi ra khỏi phủ hôm nay ta có xem qua hoàng lịch*, nói là thích hợp xuất hành, nghị sự. Nhưng vì sao ta lại ở trước cửa lớn của Túy Hoa Lâu, dưới con mắt chiêm ngưỡng của đông đảocông chúng, bị một ngựa làm kinh hách mà ngã xuống đất, lại còn là tưthế rùa bò sát, khiến phong phạm thục nữ của ta toàn bộ mất hết.
*Hoàng lịch: sách nói về thời tiết ngày tháng.
“Cô nương, không sao chứ? Có đau hay bị thương ở đâu không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-long-ky-da-da-ich-thien/175026/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.