Chương trước
Chương sau
“Định đi nơi nào?” Thương Dung gọi lại con trai.
“Ha ha, A Bích ca ca bảo ta hôm nay cùng hắn đi đua ngựa.”
Thương Thiếu Vũ ở trước mặt phụ thân vẫn cợt nhả như thường.
“Hừ, dám lừa gạt phụ thân. Hiện nay trong mắt A Bích ca ngoại trừ tiểu thưĐường gia không còn người nào khác, còn có thể hẹn ngươi đi đua ngựasao?”
“Ha ha, chủ yếu làm đến thỉnh an mẹ nuôi.” Mặc dù bị vạchtrần, Thương Thiếu Vũ vẫn không kích động, thuận miệng bịa ra một lý dokhác.
“Ta thấy ngươi còn chịu khó đi thăm mẹ nuôi hơn cả mẹ ruột của mình.”
Vừa nghĩ đến việc này Thương Dung lại buồn bực, Long Phi Ngọc chỉ cưới mộtKim Đa Đa, nhưng sinh ba nam một nữ, bản thân hắn có một thê hai thiếplại chỉ có một nam ba nữ, nhưng đứa con trai độc nhất này mỗi ngày chỉnghĩ cách chạy đến phủ Tĩnh Nam Hầu, cũng chỉ còn là nửa con của mình.“Đúng hơn là đến nhìn em gái nuôi của ngươi đi.”
“Phụ thân, người cũng biết Lộng Ngọc khó khăn lắm mới trở về, con không chịu khó một chút, con dâu này làm sao mà có được.”
Thương Thiếu Vũ không xấu hổ, ngược lại càng bước nhanh về phía trước. LộngNgọc đi theo sư phụ hành nghề y, chỉ những ngày lễ tết mới trở lại kinhthành. Năm nay bởi vì sắp đến lễ cập kê, cho nên phu thê Tĩnh Nam Hầumới gọi về sớm. Bình thường Tư Đồ Trích Tinh cùng Lộng Ngọc thường xuyên ở chung một chỗ, cho nên hắn phải nhân cơ hội này để cho Lộng Ngọc thấy mình nhiều hơn.
“Ngươi đi thì đi đi, kéo theo muội muội làm gì?”
Thương Dung khó hiểu nhìn nữ nhi lớn của mình. Nữ nhi của hắn đều là tiểu thưkhuê các nhu thuận biết nghe lời, cùng với những tiểu tử của Long giađúng là khác biệt một trời một vực.
“Hắc hắc, không phải tiểu tửTrích Tinh kia còn chưa đi sao?” Hắn không tin công phu dính người củamuội muội lại không bằng tiểu mù đường.
Thương Dung nhìn nhi tửdẫn theo nữ nhi ra khỏi cửa. Trong lòng thầm nghĩ, Thiếu Vũ cũng đã mười bảy, thân là thiếu chủ của Thương gia cũng nên nghĩ đến hôn nhân đại sự rồi. Hắn cũng nên đi một chuyến đến phủ Tĩnh Nam Hầu, thay nhi tử maimối, không biết phu nhân của Tĩnh Nam Hầu có nảy ra ý nghĩ mới mẻ gìkhông.
Vừa tiến vào cửa phủ Tĩnh Nam Hầu, Thương Dung đã bị hai bóng người lao ra làm cho hoảng sợ.
“Hồ ly bá bá cứu mạng! Hồ ly bá bá cứu mạng!”
“Hai tên tiểu quỷ các ngươi…… Hắt xì! Không được chạy! A? Cha nuôi hồ ly? Hắt xì!”
Thương Dung lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy tránh phía sau hắn chính là hai tiểuma vương của phủ Tĩnh Nam Hầu — Nhị thế tử Long Gia Bảo, và Tam thế tửKim Gia Bối, thiếu niên đang không ngừng hắt hơi trước mặt đúng là Đạithế tử của phủ Tĩnh Nam Hầu, con nuôi hắn — Long Thành Bích.
“Hồ ly bá bá, đại ca bắt nạt chúng ta.”
“Hồ ly bá bá, ngươi phải đòi lại công bằng cho chúng ta!”
Hai tiểu tử ở phía sau Thương Dung đồng thời kêu oan, trong chốc ThươngDung còn chưa nhận được rốt cuộc đâu là Long gia, đâu là Kim gia. Ai bảo hai tiểu tử này cùng ra được sinh ra.
“Các ngươi còn dám…… hắt xì! Làm ác còn dám kêu oan!” Long Thành Bích căm giận nói.
“Tiểu hài tử không nên nói dối. Nhất định là các ngươi gây sự, cho nên đại ca các ngươi mới tức giận.”
Đây là chuyện người mù cũng nhìn ra được, huống chi là…… gia chủ Thương gia như hắn.
“Hừ! Hồ ly bá bá thiên vị con nuôi.” Không biết là Gia Bảo hay là Gia Bối hét lên.
“Chúng ta cũng có cha nuôi!” Không biết là Gia Bối hay là Gia Bảo tiếp tục ồn ào.
Cha nuôi? Không phải là con thỏ La Kiệt chứ?
Long Thành Bích rốt cục ngừng hắt hơi, tiến lên muốn bắt hai quả trứng thốinày. Cặp song bào thai thấy Thương Dung không giúp đỡ, sợ tới mức cắmđầu chạy về phía trước, vừa vặn nhìn thấy hai thiếu nữ đi đến.
“Tỷ tỷ cứu mạng! Đại tẩu cứu mạng!”
“Ngươi, các ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Long Thành Bích không đuổi theo nữa, một bên mắng, một bên liếc nhìn trộm về phía thiếu nữ có vẻ lớn hơn, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên.
Haingười này Thương Dung đều biết. Nữ tử cao hơn, tuổi lớn hơn một chút,chính là trưởng nữ của giám sát Ngự Sử đường đại nhân năm trước vừa đính hôn với Long Thành Bích – Đường Trúc Quân. Vóc dáng thấp chút, tuổi nhỏ hơn, chính là người trong lòng của nhi tử nhà mình, hòn ngọc quý trêntay Tĩnh Nam Hầu – Lộng Ngọc quận chúa.
“Hồ ly bá bá.”
“Thương bá bá.”
Thương Dung khẽ nhíu mày, người trong phủ Tĩnh Nam Hầu không gọi hắn kèm theohai chứ “hồ ly” chỉ có Long Phi Ngọc cùng phu nhân đại thế tử tương lai. Hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện, nếu Thiếu Vũ thật sự muốn cưới LộngNgọc, tương lai sinh ra đứa nhỏ chẳng lẽ sẽ gọi hắn là “hồ ly gia gia”sao?
“Hai tiểu quỷ này rốt cuộc lại làm loạn cái gì?”
A Bích càng lớn càng giống phụ thân, cho nên rất ít khi nhìn thấy bộ dáng chật vật như thế này của hắn.
Lộng Ngọc cười khanh khách, “Hồ ly bá bá không biết đấy thôi, hai tiểu quỷnày thật sự là càn quấy, lại đưa mèo cho Trúc Quân tỷ tỷ, ngài cũng biết đại ca ta……”
“Hắc hắc, chúng ta chỉ cảm thấy con mèo nhỏ kia thật đáng yêu, cho nên mới muốn tặng cho đại tẩu tương lai.”
“Hì hì, đúng vậy, đúng vậy, Trúc Quân tỷ tỷ cũng thích mà.”
“A? Đường tiểu thư không biết chuyện sao?”
Thương Dung nghi hoặc nhìn về phía Long Thành Bích, Long Thành Bích ai oán kêu một tiếng: “Cha nuôi……”
Thương Dung mỉm cười, nhất định là Long Thành Bích để ý mặt mũi, cho nên không nói cho Đường gia tiểu thư mình mẫn cảm với mèo, mới tạo ra cơ hội chohai tiểu đệ náo loạn.
Vài đứa nhỏ cười rộ lên, Đường Trúc Quâncũng chỉ cười mà không nói, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Long ThànhBích, lại làm cho hắn đỏ mặt.
Thương Dung cảm thán gia phong củaphủ Tĩnh Nam Hầu thật đặc thù, nam nữ đính hôn mà vẫn có thể tự do luitới. Mà Đường tiểu thư này xem ra cũng không phải tiểu thư khuê các bình thường.
“Hồ ly cha nuôi tới tìm phụ thân hay là tìm Miêu Mễ?”
Long Thành Bích rốt cục thoát khỏi xấu hổ, khôi phục lại phong phạm đại thế tử của phủ Tĩnh Nam Hầu.
Thương Dung nghĩ nghĩ, Lộng Ngọc là hòn ngọc quý trên tay Long Phi Ngọc, hônsự này nhất định phải qua được cửa Hầu gia. Tuy rằng Tĩnh Nam Hầu sủngái lão bà có tiếng, nhưng những chuyện thế này vẫn là do hắn định đoạt.
“Ta đi gặp Hầu gia, rất lâu rồi không thấy hắn.”
“Phụ thân đang ở trong thư phòng luyện chữ.”
Long Thành Bích nói xong, mặt lại có chút khác thường.
Thương Dung không hổ là hồ ly, thấy sắc mặt tiểu tử kia khẽ biến nhận ra ngaylà hắn đang suy nghĩ cái gì. “Ha ha, tốt lắm, tốt lắm. Đường ở phủ ngươi cha nuôi đều thông thuộc, ngươi cứ đi đi, ta sẽ tự mình đến tìm.”
Long Thành Bích nghe vậy như được đại xá,“Hắc hắc, A Bích cảm tạ cha nuôi.”
Nói xong lập tức xoay người đi về phía vị hôn thê của chính mình. Hai tiểuma vương muốn đi theo, lại bị Kim Lộng Ngọc kéo lại, “Hai người cácngươi đừng tưởng chạy thoát được. Mèo kia là các ngươi mang vào, nên xửtrí thế nào cũng phải hỏi ý kiến của các ngươi đúng không?”
Thương Dung lắc đầu cười to.
Đi vào thư phòng của Long Phi Ngọc, biểu đệ này quả nhiên đang luyện chữ.Không hổ là đại tướng quân văn võ song toàn, khi viết chữ tư thế cũngtùy ý thoải mái như khi lãnh binh tác chiến, chữ viết hào khí mười phần. Phu nhân Hầu gia chỉ sợ ngay cả một chút tư thế cũng không học được.
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Thương Dung rốt cục đem ý đồ nói ra.
Nghe xong ý đồ đến của Thương Dung, Long Phi Ngọc cười nhạt, “Ngươi cũngbiết Đa Đa không giống với những người khác, nàng luôn luôn cho rằngchuyện của hài tử thì do bọn chúng tự quyết định, nhất là chuyện hônnhân đại sự.”
“Nhưng cũng không thể không nói với phụ mẫu các ngươi một tiếng?”
Thương Dung vẫn luôn cảm thấy hôn nhân đại sự của tử nữ liên quan đến vinh nhục của gia tộc, không thể làm xằng làm bậy.
“Ha ha, hai chúng ta chỉ phụ trách kiểm định, nếu không qua được cửa củachúng ta thì tất nhiên là không được. Có điều chúng ta rất tin tưởng ánh mắt của con mình.”
Thương Dung nghĩ nghĩ, Thiếu Vũ là con nuôicủa Đa Đa, lại cùng đám A Bích, Lộng Ngọc lớn lên, qua được cửa phu thêTĩnh Nam Hầu tất nhiên không khó. Nhưng Tư Đồ Trích Tinh là con trai của sư phụ Kim Đa Đa, cũng cùng những đứa nhỏ này lớn lên, địa vị ở tronglòng phu thê Tĩnh Nam Hầu chắc hẳn không thấp. Chuyện này mấu chốt nhấtchính là tâm tư của Lộng Ngọc.
“Thế ngươi có biết trong lòng Lộng Ngọc có ai không? Ai, chẳng qua là ta lo lắng thay Thiếu Vũ, hẳn ngươicũng thấy được tâm ý của nó với Lộng Ngọc.”
“Tâm sự của nữ nhigia, đại nam nhân như chúng ta sao có thể hiểu được, có lẽ nên hỏi mẫuthân nó. Hơn nữa những đứa nhỏ có suy nghĩ của riêng mình, ngươi cũngđừng bận tâm quá.”
“Cho dù là như vậy cũng không thể không quan tâm được. Ta phải đi đến chỗ Đa Đa, thuận tiện nói một số chuyện làm ăn.”
“Nếu là nói chuyện làm ăn, ta sẽ không tham gia nữa. Tự ngươi đi đến thư phòng tìm nàng đi.”
Mỗi lần nói đến chuyện làm ăn, trong mắt lão bà của hắn chỉ còn một chữtiền, đã sớm không còn lão công là hắn. Hắn cũng không muốn tự tìm mấtmặt.
“Ha ha, ngươi đúng là…… Tướng công nhà khác có bao giờ đểmột nam nhân đi gặp riêng thê tử của mình. Ngươi thật sự không lo lắngsao?”
“Ta có cái gì phải lo lắng, nếu nàng chọn ngươi, hai mươi năm trước đã chọn, quyết không chờ đến bây giờ.”
“Hừ!”
——— ———-
Thương Dung đi đến thư phòng Kim Đa Đa, đang chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe thấybên trong có người nói chuyện. Lắng nghe thì đúng là mẫu nhi Kim Đa Đa.Một cái thiếu nữ đang đến tuổi cập kê sẽ nói gì với mẫu thân? Nhất địnhlà chuyện của nữ nhi. Thương Dung dừng tay, nghiêng tai lắng nghe. Tấtcả điều này đều là vì nhi tử của hắn.
“Lộng Ngọc à, theo lýthuyết thì mười lăm tuổi chính là thời điểm của mối tình đầu. Nhưng cáithời đại này lại biến thái như vậy, thiếu nam thiếu nữ mới mười bảy, tám tuổi đã phải bước vào nấm mộ hôn nhân. Cho nên Miêu Mễ muốn biết ngườitrong lòng của A Ngọc, cũng để ta có công tác chuẩn bị.”
ThươngDung nghe thế thì ngứa ngáy trong lòng, nữ nhân này nói cái gì thế? Nàng đã được gọi là nữ nhân Lăng Quốc hạnh phúc nhất, thế nhưng còn dám nóicái gì mà hôn nhân là nấm mộ, có người nào lại hình dung hôn sự của mình như vậy?
“Miêu Mễ lại nói bậy, cẩn thận để phụ thân biết sẽ trừng phạt người.”
Kim Lộng Ngọc không biết phụ thân sẽ trừng phạt Miêu Mễ như thế nào, nhưngmỗi lần Miêu Mễ nói những lời thế này đều bị phụ thân dạy dỗ một hồi.
“Phi, hắn có thể làm gì! Chẳng lẽ là bỏ ta rồi cưới người khác? Ai sợ hắn,bây giờ hắn đã là một lão nhân, ngoại trừ ta nào còn có ai muốn.”
Kim Lộng Ngọc nở nụ cười duyên,“Lời này của Miêu Mễ lại càng sai rồi, phụthân chẳng qua chỉ mới hơn bốn mươi, sao có thể coi là lão nhân được.Nghe nói vẫn có rất nhiều thiên kim tiểu thư và nữ nhi bình thường vẫnôm ước nguyện có thể gả vào phủ Tĩnh Nam Hầu chúng ta.”
“Ồ? Là khuê nữ nhà nào lại không biết xấu hổ như vậy!”
Kim Đa Đa nghĩ thầm, nhất định phải nhắc nhở lão công ở trước mặt những tiểu cô nương hóa trang già một chút.
“A, sao lại chuyển sang vấn đề này rồi? Miêu Mễ đang hỏi con. Con trả lờithành thật, tiểu hồ ly, tiểu mù đường, còn có nhị hoàng tử trong cung,rốt cuộc A ngọc thích ai?”
Lúc trước khi tiến cung nàng có dẫntheo Lộng Ngọc, nhị hoàng tử do hoàng hậu thân vừa nhìn thấy Lộng Ngọcđã coi như tuyệt đại giai nhân. Hai chọn một đã khó, hiện tại ba chọnmột càng khó hơn.
Thương Dung âm thầm cười khổ, vài ngày khôngthấy, sao đã nhiều thêm một nhị hoàng tử rồi? Nhị hoàng tử này lại làtrưởng tử của Hoàng Thượng, được sủng ái yêu thương, phong làm thái tửchỉ là chuyện sớm hay muộn. Đây là một đối thủ rất khó đối phó, điểm yếu duy nhất là hắn khó có thể tuân theo quy củ chỉ lấy một thê tử của Long gia.
“Miêu Mễ……”
“Ta biết chuyện này rất khó quyết định.Tiểu mù đường ôn nhu, tiểu hồ ly cơ trí, nhị hoàng tử có khả năng, chọnai bỏ ai đều đáng tiếng. Lộng Ngọc, nếu không chúng ta Np đi?”
“Np?”
“Đúng! Tình huống này của A Ngọc nhất định phải 4p. Có nghĩa là đều thu về, một thê ba phu.”
Đầu của Thương Dung chút nữa đập vào cửa. Nữ nhân này đang nói mê sảng cáigì không biết! Trên đời này nào có nữ tử cưới nhiều phu! Tiểu hồ ly nhàhắn cũng nhất quyết không thể làm chuyện này.
“Nhưng Miêu Mễ, thật ra nữ nhi thích tuổi lớn một chút.”
“Tuổi lớn một chút, như thế không phải nhị hoàng tử sao? Hắn cùng tuổi với đại ca của ngươi.”
“Không phải, nữ nhi thích lớn hơn chút nữa.”
“Lớn thế nào?” Thương Dung cũng dựng thẳng thẳng lỗ tai.
“Tuổi lớn như phụ thân. Nữ nhi cảm thấy nam nhân tuổi như vậy mới yêu thương ta.”
Cái gì, cái gì? Lộng Ngọc mới chỉ là thiếu nữ chưa tròn mười lăm tuổi, saocó thể thích lão nam nhân đã qua tuổi bốn mươi? Thương Dung đột nhiên có loại xúc động muốn đạp cửa xông vào trong phòng.
“À? Thì ra làthế. Nghe A Ngọc nói như vậy, dường như là trong lòng đã chọn được người rồi. Nói cho Miêu Mễ nghe một chút, chỉ cần là thật tâm yêu nhau, tuổitác không phải là vấn đề.”
Kim Đa Đa lại không hề kinh ngạc.
Nữ nhân này, đến tột cùng có phải thân sinh ra A Ngọc hay không!
“Thật ra người này Miêu Mễ cũng biết, hơn nữa còn rất quen thuộc.”
“Nói ra đi, đừng lo, Miêu Mễ sẽ ủng hộ các ngươi.”
Nói ra! Nói ra! Chỉ cần cho hắn biết nam nhân không biết xấu hổ, đángkhinh, thương thiên hại lí kia là ai, hắn sẽ lập tức bắt người lại, tinchắc Phi Ngọc cũng sẽ đồng ý.
“Chính là, chính là…… Hồ ly bá bá.”
Thương Dung cảm thấy khí nóng trong đầu đột nhiên xông lên, sau đó đất trời quay cuồng.
“Hồ ly bá bá ngài đang làm gì?”
“Hồ ly bá bá đang nghe lén!”
Phía sau thình lình vang lên hai giọng nói lanh lảnh của hài tử, hại ThươngDung lảo đảo một cái, vừa vặn đẩy cửa ra, nghênh đón là hai ánh mắt mởto kinh ngạc.
“Cái đó…… không phải ta nghe lén. Ta vừa đến!”
“Không phải đâu, Miêu Mễ. Hồ ly bá bá đứng yên ở cửa thật lâu.” Không biết là Gia Bảo hay là Gia Bối nói.
“Đúng thế, chúng ta còn thấy hồ ly bá bá dán lỗ tai lên cánh cửa.” Không biết là Gia Bối hay là Gia Bảo.
Thương Dung chưa từng cảm thấy xấu hổ như thế, không biết nên biện giải nhưthế nào, chỉ biết ngượng ngùng cười, nhìn hai ánh mắt kinh ngạc chậm rãi chuyển thành đắc ý.
“Ha ha ha!”
Kim Đa Đa rốt cục nhịn không được ôm bụng cười ha ha,“Hồ ly a hồ ly, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Kim Lộng Ngọc tao nhã nâng tay, lấy tay khăn tay che khuất cái miệng nhỏ,cố nén cười nói: “Miêu Mễ, người không thể nhịn thêm lúc nữa sao?”
“Ha ha! Không nhịn được! Không nhịn được!”
“Mẫu tử các ngươi được lắm, thì ra là đang cố ý giễu cợt ta!”
Trong lòng Thương Dung buông được tảng đá lớn, cơn tức lại dâng lên.
“Đương nhiên không phải!”
Kim Lộng Ngọc sôi nổi đi đến trước mặt Thương Dung, ngọt ngào cười nói: “Người ta thực sự thích hồ ly bá bá.”
Nụ cười ngọt ngào này khiến Thương Dung cảm thấy rất quen thuộc. Xem ra Kim Đa Đa quả nhiên sinh được một tiểu hồ ly.
“Còn có chúng ta! Tỷ tỷ, còn có chúng ta!”
“Đã biết, tỷ tỷ cũng thích các ngươi, nếu các ngươi nghe lời một chút, tỷtỷ sẽ càng thích. Hiện tại chúng ta đi ra ngoài, để cho Miêu Mễ cùng hồly bá bá nói chuyện chính sự.”
Bọn nhỏ đều đi ra ngoài, Kim Đa Đa vẫn nhìn Thương Dung không ngừng được cười, thật sự là hiếm khi nhìnthấy bộ dạng luống cuống của hồ ly.
Thương Dung cũng hiểu đượcvừa rồi nhất định là là bị mẫu tử các nàng nhìn thấu hành vi, cho nên cố ý làm bộ lừa hắn. Như thế, hắn cũng không tiện mở miệng nói chuyện hônsự của Lộng Ngọc.
Sau khi cùng Kim Đa Đa bàn chuyện làm ăn, cũng thời điểm cáo từ, rốt cục Thương Dung không nhịn được.
“Đa Đa, rốt cuộc các ngươi có nghĩ tới chuyện hôn sự của Lộng Ngọc haykhông? Dù sao cũng đã cập kê. Các ngươi đã có đối tượng hay chưa? Sẽkhông phải thực sự tính chuyện…… một thê nhiều phu chứ?”
“Ha ha, phật viết: ‘Không thể nói’.”
– Toàn văn hoàn –
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.