Rốt cuộc ta thích nàng ở điểm nào? Lần đầu tiên gặp mặt, ta liếc mắt xem thường vẻ ngoài dung tục của nàng;rồi sau đó lại vì hành động kinh thế hãi tục của nàng mà nhớ kỹ; saunữa, vì đứa nhỏ mà không thể không cùng nàng dây dưa, thậm chí có lại có ý nghĩ cùng nàng sinh một đứa nhỏ nữa, mà ta càng ngày càng không thểbuông nàng ra. Rốt cuộc ta thích nàng ở điểm nào? Dung mạo của nàng chỉ có thể coi như thanh tú, đừng nói so với Tô tiểu thư,ngay cả những cô nương bình thường ở Tầm Phương uyển cũng xinh đẹp hơnnàng. Lời này tất nhiên không thể nói trước mặt nàng. Ở trongquân không phải ta chưa từng gặp nữ tử trí dũng song toàn, mà nàng chỉcó thể coi là có chút thông minh, thỉnh thoảng sẽ nghĩ ra vài ý tưởngmới mẻ, lá gan thật ra rất nhỏ, gặp chuyện là suy nghĩ nhiều lắm, rấthay do dự, nhưng đã quyết định là làm, thật sự không bao giờ quay đầu,cho dù có hối hận cũng thế. Nàng trở thành đồ đệ của Tư Đồ Trường Nhạc hoàn toàn là do cơ duyên, ngoại trừ khinh công và y thuật, cáikhác chỉ học sơ sài, đồ đệ so với nàng còn mạnh hơn nhiều, cũng khótrách Huyền Thiên Tông không thừa nhận sự tồn tại của nàng. Takhông nghĩ như lời nàng nói là vì mặt mũi, mà có lẽ bọn họ sợ nàngsẽ gặp điều bất trắc, danh môn đệ tử không phải dễ làm. Trước khi rời khỏi Tống phủ nàng đã bắt đầu tính toán trong phương diện làm ăn,còn mua nhà mua đất, đảm bảo rằng khi mình rời đi sẽ không có nỗi lonào,thật ra nàng hoàn toàn có thể dựa vào Huyền Thiên Tông, Tiểu Cữunhất định sẽ không bỏ mặc nàng, nhưng nàng nói thích dựa vào chính mìnhhơn, điều đó không giống những nữ nhân khác. Nàng cũng không phải có năng khiếu kinh thương, điều này là Thương Dung nói, bởi vì ngườilàm việc thực sự là Thương Dung, nàng chỉ đưa ra một số biện pháp màngười khác không nghĩ đến được, còn phân tích cái gì mà cổ phần. Trênthương trường cũng có đầu óc khôn khéo, có thể bày mưu nghĩ kế, nhưngphần lớn chỉ thích đứng phía sau màn, để cho nam nhân ở phía trước dốcsức làm. Nhưng nàng lại e sợ người khác không biết nàng mới là lão bảnchân chính, vừa nói đến tiền hai mắt lập tức phát sáng. Có lẽ ta thích chính là phần tự do tiêu sái có chút giống như nam tử nhưng vẫn không mất đi vẻ tiểu nữ đáng yêu của nàng. Ta từng hỏi vì sao nàng phải rời khỏi Tống phủ theo cách đó, để cho HuyềnThiên Tông giúp đỡ nàng hoàn toàn có thể rời đi mà thần không biết quỷkhông hay, cũng sẽ không có nhiều lời đàm tiếu như vậy. Nàng lạicăm giận bất bình,“Vì sao nhất định phải thần không biết quỷ không hay,ta xuất hiện trên đời này không phải để mai danh ẩn tích, nhẫn nhục sống tạm bợ. Ta muốn khiến cho người đời biết, Tống phủ không cần ta, tacũng không cần bọn họ, không còn thân phận Tống Nhị tiểu thư, ta sẽ càng khoái hoạt vui vẻ hơn! Về chuyện tìm nam nhân, chỉ là ta muốn có mộtđứa nhỏ, có lẽ biện pháp không phải thỏa đáng nhất, nhưng chính là tamuốn. Người sống một đời phải cố gắng làm sao sống cho vui vẻ nhất, tavốn là một người hay suy nghĩ nhiều, cho nên luôn luôn nhắc nhở chínhmình có chuyện muốn làm phải lập tức làm, không cần đắn đo suy nghĩ, nếu không cũng chẳng còn cơ hội.” Mấy câu cuối, nàng nói có chút tang thương, nhưng vì sao nàng lại có ý nghĩ như vậy, ta không thích. Ta ôm nàng, nói với nàng: “Cứ làm chuyện nàng muốn, có ta và A Bích ở đây, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, cơ hội còn nhiều.” Lúctrước, trong tâm tư ta luôn hy vọng sớm có thể thành thân với nàng, cảmthấy như vậy mới có thể buộc nàng lại bên người, nàng sẽ không nảy ranhững ý tưởng cổ quái nữa. Nhưng khi hiểu được lòng nàng, ta không muốnép nàng nữa, ta cũng sợ hãi cuộc sống cung đình hầu môn sẽ làm mất đi vẻ tiêu sái đáng yêu của nàng, cũng sợ nàng không chịu nổi trói buộc màrời khỏi ta. Cho nên ta nguyện ý chờ. Chỉ là thân phận tình nhân bí mật này quả thật không dễ nghe, cái đó và gian phu có gì khác nhau? Ngày này, mẫu thân phái người mời ta tới phủ, nói có chuyện quan cần trọngthương lượng. Ta có dự cảm chuyện này sẽ liên quan đến Đa Đa. “Phi Ngọc, ta nghe nói lão bản của Đa Đa Dược Thiện phường chính là Tống Nhị tiểu thư năm đó bị phủ Tả tướng đuổi ra khỏi cửa, mà nghe nói con traicủa nàng có bộ dạng rất giống ngươi, ngươi có biết chuyện này haykhông?” Chuyện này đương nhiên ta đã nghe đồn, cũng có không ítbằng hữu, đồng liêu trêu ghẹo, hỏi ta có phải phụ thân của đứa nhỏkhông, thậm chí bởi vậy mà Tống đại công tử còn cư xử thờ ơ với ta.Nhưng ta không thừa nhận, cũng không có ai thực sự cho là ta có quan hệvới Tống Nhị tiểu thư. “Lời này đã lưu truyền rất lâu rồi, sao hôm nay mẫu thân lại đột nhiên nhớ đến?” “Hôm nay Tư Giai tới, nàng đã gặp đứa nhỏ kia, nói quả thật là bộ dạng củanó rất giống ngươi, chính Tống Nhị tiểu thư cũng thừa nhận phụ thân củađứa nhỏ rất giống ngươi, còn bảo kẻ đó khiến cho nàng nhớ mãi khôngquên. Ngươi nói thật đi, đứa nhỏ này có phải của ngươi hay không?” Thì ra là Tư Giai, nha đầu kia đúng là không bao giờ giữ được chuyện gì.Thật ra ngày đó ta nghe được hơn nửa câu chuyện của Đa Đa và Tư Giai,sau đó nàng lại giáp mặt nói thích ta, ta hiểu được tâm ý của nàng.Nhưng khi nghe đến câu “nhớ mãi không quên”, vẫn cảm thấy vui vẻ. “Về chuyện này, con không có gì để nói nhiều, nói càng nhiều, người khác sẽ nghĩ càng nhiều, đồn đại càng nhiều. Tóm lại một câu, lời đồn sẽ tựbiến mất, phụ thân của đứa nhỏ kia rốt cuộc là ai, một ngày nào đó sẽ rõ ràng.” Ta cố ý tránh nặng tìm nhẹ, tùy tiện thừa nhận hoặc phủnhận có lẽ sẽ chỉ đưa đến oán giận sau này, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi đãtừng gặp phải. “Chuyện này còn cần phải hỏi sao!” Phụ thân đang ở bên cạnh thản nhiên uống trà phụ đột nhiên mở miệng,“Phi Ngọc của chúng ta nam nhi như thế nào, ngay cả nữ tử xuất sắc như Tô tiểu thư cònkhông vừa mắt nữa là.” Nói đến đây, phụ thân có chút đáng tiếc,“Tống Nhị tiểu thư kia chỉ là con thiếp, nghe nói tướng mạo bình thường, phẩmhạnh cũng không tốt, nếu không sẽ không gây ra những chuyện xấu hổ nhưthế. Nếu đứa nhỏ kia thật sự là của Phi Ngọc, nàng còn không nghĩ biệnpháp tiến cửa Long gia chúng ta sao?” Nghe phụ thân nói về Đa Đanhư vậy, trong lòng ta không thoải mái, “Nghe nói Kim cô nương thân giabất phàm, chỉ sợ quân nhân như ta không lọt vào mắt nàng. Hơn nữa, nữ tử trên đời này không nhất thiết đều phải dựa vào nam nhân mới có thể sống được.” “Đứa nhỏ này, mẫu thân chẳng qua là hỏi vài câu, saongươi lại nói về bản thân mình như thế. Có điều Tư Giai nói đứa nhỏ kiacó bộ dạng rất giống ngươi cho nên mẫu thân thật sự có chút hiếu kỳ.” “Cái này có gì kỳ quái, không phải Tư Giai cũng nói, phụ thân của đứa nhỏnày vốn có bộ dạng rất giống Phi Ngọc sao, người giống người là chuyệnbình thường.” “Hầu gia? Thiếp thân có một chuyện muốn hỏi Hầugia.” Mẫu thân quay sang phía phụ thân, trong lòng ta có dự cảm khôngtốt, nhưng phụ thân vẫn chưa ý thức được. “Phu nhân cứ hỏi.” “Thiếp thân nhớ trước khi Hầu gia thành thân có không ít hồng nhan tri kỷ.” “Cái đó, cái đó đều là trước kia chuyện, sao Liên Nhi đột nhiên lại nghĩtới?” Phụ thân ngượng ngùng cười, có lẽ cũng đã dự cảm được điều gì đórồi, “Sau khi thành thân, ta không có…… Liên Nhi, nàng cũng biết mà.” “Thiếp thân tin tưởng Hầu gia không làm chuyện gì có lỗi chuyện với ta. Chỉ là thiếp thân nghe nói nữ tử thanh lâu không phải đều là người nịnh bợ,cũng có những cô nương rất khí khái, có lẽ trong những hồng nhan tri kỷcủa Hầu gia thực sự có nữ tử như vậy, cho dù trong người mang cốt nhụcnhưng không muốn nói ra, sợ liên lụy đến Hầu gia, nên tình nguyện tựmình nuôi nấng.” “Ý của Liên Nhi là……” Phụ thân thật cẩn thận hỏi. “Nếu có đứa nhỏ kia có lẽ cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Ta còn nghĩ đời này Phi Ngọc không có huynh đệ chứ.” “Chuyện này làm sao có thể! Liên Nhi, nàng đừng suy nghĩ lung tung, Phi Ngọc,ngươi mau nói cho mẫu thân ngươi, đứa nhỏ của Tống tiểu thư kia và Longgia chúng ta không có một chút quan hệ nào!” Phụ thân rối đến độ nhưkiến bò trên chảo nóng. Không có chút quan hệ nào là sai. Nhưngta không ngờ mẫu thân lại hoài nghi phụ thân có con riêng, may mà saukhi phụ thân thành thân thực sự một lòng với mẫu thân, nếu không chưabiết mẫu thân còn tưởng tượng ra những chuyện gì. Ta không thểthừa nhận, cũng không thể thấy chết mà không cứu được, cho nên chỉ cóthể nói ta sẽ điều tra rõ mọi chuyền, để cho mẫu thân không cần khó xửphụ thân. Ta có thể điều tra cái gì? Còn không bằng nghĩ biện đểcho mọi chuyện công khai, vừa có thể giải trừ hoài nghi của mẫu thân,vừa có thể khiến chúng ta không cần lén lút quan hệ nữa, còn có thể đểngười nào đó yên tâm gần đây ta không gần nữ sắc, không có tật xấu gì. Ta ở Kim phủ càng ngày càng không cố kỵ, Đa Đa cũng không nói gì cả, xemra nàng cũng chán ghét cuộc sống lén lút, trong lòng ta mừng thầm. Cóđiều gia phó của Kim phủ cũng quá trung tâm, một nam nhân ở ra vào tự do trong phòng riêng của chủ mẫu, nhưng không có ai nói năng gì. Trước đó vài ngày là ngày sinh của mẫu thân, phụ thân vì muốn lấy lòng ngươimà tỉ mỉ chuẩn bị thọ yến, lại bị mẫu thân nói là ghét bỏ mẫu thân già.Nhìn bộ dáng ủ rũ của phụ thân, ta chỉ biết tiến hành mọi chuyện nhanhhơn Ta biết Đa Đa không hề tổ chức sinh nhật, cho nên nghĩ nămnay sẽ tổ chức cho nàng vui một chút, ha ha, chắc nàng sẽ không phản ứng như mẫu thân đâu. Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, ta nắm tay nàng, mặc kệ người ngoài có phản ứng kinh ngạc thế nào. Ta tặng chonàng một chiếc trâm phượng, cũng nhìn ra được nàng vui vẻ thế nào. Ta hỏi nàng có tâm nguyện gì, kết quả nàng lại hát một khúc ca, ta chưatừng nghe qua ca khúc như vậy. Giọng hát của nàng không phải thanh thúy, có chút trầm thấp, nhưng lại du dương uyển chuyển. Nhất là câu hát“điều lãng mạn nhất mà ta có thể nghĩ đến, chính là cùng chàng từ từ trở nên già đi”, ta mặc dù không biết lãng mạn là thứ gì, nhưng là hiểuđược tâm nguyện của nàng chính là cùng ta sống đến bạc đầu. Ta nói không ra lời. Ta chưa từng cảm thấy Tư Lân đáng ghét như thế, áy náylúc trước với hắn một chút cũng không còn, hắn không chỉ quấy rầy ta vàĐa Đa, còn dám nói Đa Đa không đẹp, ở trong lòng ta nàng so với QuầnPhương kia còn xinh đẹp hơn. Còn có Chu thị lang kia, hắn là conrể của Tống gia, coi như là tỷ phu của Đa Đa, không nói giúp Đa Đa thìthôi, còn vũ nhục nàng, không biết Đa Đa có thể bởi vậy mà thương tâmhay không? Quần Phương kia càng khiến ta cảm thấy chán ghét,không phải ta coi thường thân phận nữ tử thanh lâu của nàng, nhưng biếtrõ ta đã có Đa Đa, còn muốn quyến rũ ta, như thế không phải càng khiếnbản thân trở nên đáng khinh sao? Ghét nhất chính là tân khoaTrạng Nguyên Cam Thảo, hắn tỏ ra quan tâm đến Đa Đa như thế làm gì?Không phát hiện tay Đa Đa đang đặt ở trong tay ta sao? Ngày hômđó, đáng yêu nhất chính là A Bích, sự xuất hiện của nó khiến đám ngườiđáng ghét ấy mặt xám mày tro, Đa Đa cũng cười thật sự vui vẻ, nói đó làmột sinh nhật rất thú vị. Ta trêu ghẹo nàng: “ Trứng gà nấu chíncòn không thể ăn đến miệng, nàng vui vẻ như vậy, hay là lại coi trọngquả trứng chim cút nào rồi?” Nàng trả lời nói: “Cần gì trứng chim chút chứ? Ta đã có trứng khủng long rồi!” Sau đó nàng nói cho ta biết, khủng long là một loài sinh vật có từ rất lâurồi, vẻ ngoài của nó hơi giống rồng, trứng khủng long lớn hơn trứng gàkhông biết bao nhiêu lần. Ta mặc kệ trứng khủng long lớn bao nhiêu, chỉ cần bên trong có chữ “Long”, ta liền coi như đang nói ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]