“Lão gia” Ninh Nhược Nhan chạy đến cửa phòng, nhìn thấy Trầm Kính Phong, hai mắt sáng lên, kéo tay áo hắn “Trầm Kính Phong, mười lăm trước, ta đem…”
Nàng nói tới đây, cảm giác sau cổ tê mỏi, vội cắn đầu lưỡi, muốn dùng sự đau đớn để áp chế cảm giác đó nhưng trước mắt bỗng nhiên tối sầm, đất trời xoay chuyển.
Nàng nhìn thấy Trầm Thanh Kiểu đứng phía sau mỉm cười vô hại với nàng
Trầm Kính Phong nhìn Ninh thị hôn mê trong lòng mình,sau đó ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Trầm Thanh Kiểu
Trầm Thanh Kiểu khẽ nhan mày, vẻ mặt đau đớn lo lắng, hoàn toàn ra vẻ nữ nhi hiếu thuận “cha, mẫu thân bệnh rất nặng, phương thuốc ngự y trong cung mở cho nàng sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của nàng.
Vừa rồi nữ nhi thấy cảm xúc của nàng không ổn định mới đánh nàng ngất xỉu, để nàng có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng”
Nghe vậy, Trầm Kính Phong cũng không hoài nghi thêm, lập tức ôm Ninh Nhược Nhan vào phòng, an trí cho nàng xong, sủng nịch nói với Trầm Thanh Kiểu ‘Mi nhi, mẫu thân ngươi hiện bệnh thành như vậy, e là sau này còn cần ngươi chiếu cố nàng nhiều hơn”
“Cha, ngươi nói gì vậy.
Mẫu thân từ nhỏ đã yêu thương Mi nhi, hiện tại Mi nhi chiếu cố nàng là điều nên làm.
Cha, ngươi đừng quá khách khí với Mi nhi” Trầm Thanh Kiểu đưa tay vén sợi tóc qua tai, xấu hổ duyên dáng như một đóa mẫu đơn
Trong mắt Trầm Kính Phong càng lộ vẻ yêu thương.
Nghĩ đến thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-kiep-luong-duyen-ga-cho-dong-han-do-doc/2464125/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.