Trong lòng Minh Hoài đế chợt lóe lên một ý niệm đáng sợ, nhưng rất nhanh đã biến mất
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng” Thái tử Mộ Vân Hành ôm quyền hành lễ với Minh Hoài đế
Minh Hoài đế tròng mắt khẽ động, một lát mới cười nói với Mộ Vân Hành “Hành nhi, thân thể của ngươi dưỡng ổn chưa?trẫm có rất nhiều chuyện cần ngươi giúp trẫm xử lý ah”
Mộ Vân Hành hiếu thuận đáp lời “khởi bẩm phụ hoàng, thân mình của nhi thần đã dưỡng tốt, khoản thời gian này đã làm phụ hoàng quan tâm”
Minh Hoài đế nheo mắt, Mộ Vân Hành từ nhỏ tài học xuất chúng, tướng mạo đường đường, ngoài trừ bề ngoài không có nhiều chỗ giống hắn thì những phương diện khác đều làm hắn hài lòng.
Lại nhịn không được mà tỉ mỉ quan sát Mộ Vân Hành một lượt, thấy Mộ Vân Hành tuy không có nhiều nét giống hắn nhưng lại có vài ba phần tương tự với Trầm tài nhân
Minh Hoài đế vuốt râu cười nói “Thái tử, ngươi đến bên cạnh trẫm đi”
Mộ Vân Hành tiến lên, Minh Hoài đế đưa cho hắn một con dao khắc và một mộc điêu đang khắc dở “Thái tử, phụ hoàng biết ngươi từ nhỏ không có hứng thú với nghề mộc nhưng ngươi thử nhìn xem.
Ngươi bây giờ là trữ quân, tương lai làm chủ Tây Lương quốc, làm hoàng đế là việc hết sức cô độc, nếu ngươi không có sở thích nào đó, sau này cuộc sống của ngươi sẽ rất vô vị”
Mộ Vân Hành cầm dao khắc, xấu hổ cười nói “khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-kiep-luong-duyen-ga-cho-dong-han-do-doc/2464081/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.