Minh Hoài đế nhịn rồi lại mới cố không ném gối đầu vào Cao Vân Trạm
Cao Vân Trạm làm như không thấy sắc mặt xanh mét của Minh Hoài đế, tươi cười như gió xuân nói “Lục đô đốc, chúng ta đã nói tới đây thì làm luôn một việc đi,nhân dịp mọi người cùng có mặt, ngươi và Trưởng công chúa cũng nên viết thư hòa ly đi”
Đây càng thêm quá phận, không nhìn Minh Hoài đế mà xem người của Tây Lương quốc trở thành nô tài của hắn mà sai bảo.
Sắc mặt Minh Hoài đế càng thêm âm trầm, ngực phập phồng, mở miệng ngăn cản Cao Vân Trạm
Cao Vân Trạm nhướng mắt hồ ly, nhẹ nhàng nói “Tây Lương quốc bệ hạ, hôm nay vãn bối vô cùng cao hứng.
Vốn có rất nhiều quan viên của Bắc Tề chúng ta đề nghị với phụ hoàng liên hợp cùng Đông Nhạc tấn công Nam Đàn, sau đó đánh chiếm Tây Lương.
Nhưng phụ hoàng vãn bối và vãn bối lại cảm thấy trong bốn nước, hoàng đế Nam Đàn ngu ngốc khiến dân chúng lầm than, Nam Đàn nên bị diệt nhưng Tây Lương quốc lại khác, Tây Lương quốc an cư lạc nghiệp, dân phong thuần phác, nếu xảy ra chiến sự chỉ khiến dân chúng vôi tội chịu khổ.
Giờ thì tốt rồi, hai nước chúng ta kết duyên Tần Tấn, vậy không cần phải dấy động can qua nữa”
Minh Hoài đế nuốt lại lời muốn nói, hắn hiểu ý của Cao Vân Trạm.
Nếu hắn không đáp ứng cuộc hôn nhân này, vậy không chỉ Nam Đàn bị diệt mà Tây Lương quốc bọn họ cũng sẽ không yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-kiep-luong-duyen-ga-cho-dong-han-do-doc/2464026/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.