Ánh mặt trời chói chang mang theo cái nắng oi bức của mùa hạ, trên cây vang lên tiếng ve kêu ầm ĩ
Trầm Thanh Lê ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bên ngoài, ánh mắt trầm tĩnh
Nhiễm Mặc vừa bước vào phòng, nhìn bên sườn mặt của nàng, trong thoáng chốc lại tưởng như tiểu thư đang ngồi đó.
Nàng cũng biết mình suy nghĩ lung tung, vội thu liễm tinh thần, tiến lên cầm lấy chén thuốc cho nha hoàn đi sau để nàng ta mang về phòng bếp, còn nàng cầm quạt tròn thêu hoa quạt cho Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê thu hồi ánh mắt, hỏi “Nhiễm Mặc, Khánh vương phủ có động tĩnh gì không?”
Động tác của Nhiễm Mặc chậm lại, cẩn thận quan sát thần sắc của Trầm Thanh Lê, không thấy có gì không đúng, nàng mới lắc đầu, nói “hôm nay ta ra cửa vẫn không nghe tin tức liên quan tới Khánh vương phủ, Khánh vương xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng vẫn sóng êm gió lặng”
Trầm Thanh Lê vẫn bình tĩnh, nàng đã đoán được kết quả này.
Khánh vương bị thương nơi bí ẩn, Khánh vương phủ nhất định sẽ ép mọi người biết chuyện phải thủ khẩu như bình, tuyệt đối không để lộ tin tức.
Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiễm Mặc, cười nhạt nói “một khi đã vậy, chúng ta phải giúp Khánh vương phủ gây ra chút sóng gió mới được”
Ngữ khí bình thản lại mang theo sát khí, Nhiễm Mặc trong lòng nhảy dựng lên “phu nhân đây là muốn phản kích?”
Phản kích sao? Trầm Thanh Lê cầm kéo, cắt bỏ một cành cây dây thừa “đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-kiep-luong-duyen-ga-cho-dong-han-do-doc/2463782/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.