Chương trước
Chương sau
Editor: chuckychut
Phiên ngoại 4: Nhà Kiểm sát trưởng đại nhân có hai cục cưng.
Thương Mặc gần đây rất hoang mang, ngày sinh theo dự tính của Triệu Mạt Thương càng ngày càng gần, mắt thấy Triệu Mạt Thương thỉnh thoảng đau đến mồ hôi đầm đìa, nàng lại không có biện pháp nào, cái loại cảm giác này thật sự rất kém cỏi.
"Tiểu Đản..." Triệu Mạt Thương ôm cái bụng ngồi trên ghế, nhìn bộ dáng Thương Mặc ở đó đi tới đi lui, nhịn không được cười khẽ, "Qua đây..."
Thương Mặc lập tức đến, ngồi xổm trước người Triệu Mạt Thương, "Làm sao vậy?"
Giơ tay nhẹ xoa tóc nàng, Triệu Mạt Thương trong mắt đầy ôn nhu, "Ngốc tiểu Đản, chỉ là sinh đứa bé, đừng khẩn trương lo lắng nha."
"Em có thể không lo lắng sao?" Thương Mặc cau mày, cầm tay cô ở bên môi hôn một cái, rất lo lắng nói, "Chị không sinh mổ, sinh tự nhiên rất đau nha."
"Không quan trọng." Triệu Mạt Thương nhẹ tay lôi kéo, thanh âm nhu mì, "Ngoan, đừng sợ."
"Nhưng là..." Thương Mặc còn muốn nói gì nữa, tay bỗng nhiên bị Triệu Mạt Thương nắm thật chặt, tiếp theo lại thấy Triệu Mạt Thương lông mày nhíu chặt đứng dậy, vẻ mặt thống khổ, một tay ôm bụng, không khỏi lần nữa luống cuống, vội vàng ôm lấy cô, "Làm sao? Lại đau có phải không? Làm sao..."
Nàng chưa kịp nói cho hết lời, Triệu Mạt Thương sắc mặt đã tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, Thương Mặc nhất thời căng thẳng, "Người đâu! Nhanh kêu bác sĩ đến đây. Nhanh!"
Triệu Mạt Thương mang thai là ở Úc hoàn thành, vì để đảm bảo hài tử có thể an toàn, Thương Mặc cách ngày dự sinh còn ba tháng liền nghĩ hết biện pháp xin nghỉ mang theo Triệu Mạt Thương chạy tới Úc chờ sinh, làm cho Viện kiểm sát cùng các Kiểm sát trưởng một trận bất đắc dĩ.
Bác sĩ gia đình rất nhanh liền chạy tới, kiểm tra cẩn thận, sắc mặt đại biến, "Mau gọi xe cấp cứu, đứa bé muốn ra sớm."
"Cái... cái gì..." Thương Mặc luống cuống tay chân, thiếu chủ Thanh Long bang lãnh đạm bình tĩnh dù một chút hình dáng cũng không thấy, vẫn là nghe tin, Lệnh Hồ Huyên chạy đến trấn định, sắp xếp tình huống lúc đó. Thật vất vả Triệu Mạt Thương được đưa lên xe cấp cứu, Thương Mặc cũng đi theo, ngồi ở một bên nhìn Triệu Mạt Thương từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt thống khổ, một hồi tự trách mình.
Biết rõ sinh con thống khổ như vậy, tại sao phải nhường Triệu Mạt Thương mang thai... Hiện tại... Hiện tại Triệu Mạt Thương như vậy thật sự để nàng không nỡ...
"A..." Một tiếng kêu truyền tới, Triệu Mạt Thương nắm chặt tay Thương Mặc, "Tiểu Đản... đau quá..."
Thương Mặc càng mất hồn mất vía, tay bị Triệu Mạt Thương nắm thật chặt, nhìn khuôn mặt cô đau đến có chút vặn vẹo, toàn thân run rẩy, nắm lấy làm như nhớ tới điều gì, chợt đem tay đưa đến bên miệng Triệu Mạt Thương, "Bảo bối, cắn em."
Có chút miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Thương Mặc bộ dạng lo lắng, Triệu Mạt Thương rõ ràng đau đớn cực kỳ, vẫn cố gắng muốn kéo ra nụ cười thoải mái an ủi nàng, thế nhưng không biết bản thân cười so với khóc còn khó coi hơn, ngược lại càng làm Thương Mặc rơi lệ, "Ngoan, nhanh, cắn em..."
Trong TV muốn sinh con phụ nữ không phải cũng muốn cắn chút gì sao?
Nước mắt rơi không ngừng, đau bụng từng cơn, Triệu Mạt Thương trong lòng tê rần, muốn đưa tay sờ mặt Thương Mặc giúp nàng lau đi nước mắt, nhưng không còn khí lực, bụng lại một trận đau nhức kịch liệt, rõ ràng cô đã cố gắng khắc chế, tiếng kêu từ trong miệng tràn ra.
"A... Tiểu Đản... Tiểu Đản... Đau quá..." Triệu Mạt Thương hai tay nắm chặt khăn trải giường, bụng nơi đó đau nhức làm cho cô từ từ mất đi lý trí, mãi cho đến tận cùng thời điểm đến bệnh viện cuối cùng cắn cánh tay Thương Mặc đưa đến miệng mình. Thương Mặc cắn chặt hàm răng, mặc cho Triệu Mạt Thương cắn lấy cánh tay mình, đau lòng khó khống chế.
Nàng không muốn Triệu Mạt Thương chịu khổ nhiều như vậy, mang thai chín tháng rồi, có thai bị nghén còn chưa đủ sao, bây giờ còn phải kinh qua loại đau khổ này... tưởng tượng đến đây, Thương Mặc rất hối hận.
Muốn bé con, có thể là nàng mang hài tử Triệu Mạt Thương, trước đây nên dùng trứng Triệu Mạt Thương và t*ng trùng của nam nhân mà thụ tinh, mà nàng đến mang thai, nàng làm sao có thể ngu như vậy, không nghĩ đến điểm ấy.
Xe cuối cùng cũng ngừng lại, Triệu Mạt Thương bị đẩy tới phòng sinh, ở phòng chờ sinh trải qua một đợt giám sát, rất nhanh liền bị đưa vào phòng sinh, vết thương trên cánh tay Thương Mặc đã máu thịt be bét rồi, cùng bác sĩ mói mấy câu, liền không để ý đến vết thương, thay đổi quần áo cũng vào phòng sinh.
Bệnh viện ở Úc cùng bệnh viện trong nước khác biệt, là cho người chồng cùng vào phòng sinh cùng phụng bồi vợ mình sinh con. Thương Mặc mặc dù là nữ, những ngay từ lúc đầu liền cùng bệnh viện và bác sĩ thảo luận qua chuyện này, bác sĩ cũng đồng ý.
Từ đầu đến đuôi, Thương Mặc vẫn một mực khẩn trương nhìn người sinh nở, hai tay sớm nắm thành quyền, hô hấp nặng nề dị thường. Mạt Thương lựa chọn đúng là sinh thường, không phải sinh mổ, bác sĩ đứng ở một bên, nhìn không ra bất kỳ tâm tình nào mà nhìn các y tá làm việc, vạn nhất xảy ra tình huông gì trước tiên cấp cứu thật tốt.
May mà Triệu Mạt Thương vẫn luôn kiên cường, vào lúc này cũng không có biện pháp chịu đựng cái loại cảm giác đau đớn này, tiếng kêu thê lương khiến Thương Mặc nhiều lần đều muốn tiến lên ôm lấy cô. Bác sĩ với tình huống như vậy đã thấy nhiều lần, mỗi lần đều khắc chế Thương Mặc, ý bảo nàng không nên đi qua quấy rầy, Thương Mặc cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn Triệu Mạt Thương ở nơi này đau đến như vậy gào khóc.
Ba giờ cứ như vậy trôi qua, theo một tiếng khóc lóc vang lên, bé con cuối cùng cũng toàn thân hiện ra.
Thương Mặc bị bác sĩ dẫn qua, run rẩy cắt dây rún của bé con với mẹ, đôi môi đã muốn cắn nát, nhìn bé con, lại nhìn xem một chút vẻ mặt mệt mỏi của Triệu Mạt Thương, nước mắt rơi như mưa.
"Đứa ngốc... khóc cái gì..." Triệu Mạt Thương thanh âm yếu ớt, không thể nghe thấy nổi, Thương Mặc lại có thể nghe rõ mồn một, giơ tay lên lau nước mắt, "Ừ..."
Như thế, bé con của Thiếu chủ Thương gia và Kiểm sát trưởng Triệu Mạt Thương rốt cuộc ra đời, Triệu Mạt Thương vẫn còn trong phòng sinh làm các kiểm tra, Thương Mặc bị mời ra phòng sinh, thay đổi y phục, sau đó xử lý vết cắn trên tay kia, lo lắng ở ngoài phòng sinh đi tới đi lui.
Đợi đến khi Triệu Mạt Thương tỉnh lại lần nữa, thì đã nằm ở phòng bệnh bình thường, Thương Mặc vẫn ngồi ở một bên, vẫn yên lặng trông coi cô, thấy cô tỉnh lại, một hồi hài lòng.
Nở nụ cười, ngón tay Triệu Mạt Thương giật giật, Thương Mặc lập tức duỗi tay nắm chặt lấy tay cô, rất thương yêu, "Khó chịu không?"
Lắc đầu một cái, ngón tay Triệu Mạt Thương ở trên tay Thương Mặc nhẹ vuốt ve, một lúc lâu, "Tiểu Nhạc đâu?"
"Làm kiểm tra, chờ xong sẽ ôm tới bú sữa." Thương Mặc hôn tay Triệu Mạt Thương một cái, "Em không muốn gặp con."
"Phốc..." Đối với nàng hết sức hiểu rõ, Triệu Mạt Thương bật cười, oán trách mà liếc nàng một cái, "Em a, lại ra vẻ hài tử..."
"Hừ! Con làm cho chị đau đớn..." Thương Mặc bĩu môi, "Cả ngày lẫn đêm lăn qua lăn lại dằn vặt chị."
"Ngốc tiểu Đản..." đôi mắt Triệu Mạt Thương ôn nhu đến mức muốn chảy nước ra, ngoắc ngoắc ngón tay, "Lại đây..."
"Hử?" Thương Mặc chớp mắt, nghe lời tiến tới, "Làm sao..."
Lời còn chưa dứt, Triệu Mạt Thương đã cố sức ngẩng đầu lên hôn môi nàng một cái, "Ngốc chết..."
"Chị câu dẫn em nha..." Thương Mặc trong mắt hiện lên chút nhiệt tình, thanh âm thật thấp, Triệu Mạt Thương trong mắt nhanh chóng đảo qua một tia giảo hoạt, "Phải thì thế nào?"
"Em..." Thương Mặc nhất thời cứng họng, một lúc lâu lên tiếng, "Chờ ba tháng sau, em sẽ khiến chị nằm trên giường ba ngày."
"Em..." Triệu Mạt Thương hết chỗ nói, trắng mắt liếc nhìn nàng một cái, miệng chuẩn bị nói gì, cửa bị đẩy ra, bác sĩ ôm em bé tiến vào, phía sau còn thêm một nữ nhân tóc dài với vẻ mặt buồn bực.
"Bác sĩ Ninh." Thương Mặc thẳng người lên, không hề nghênh đón, tay vẫn còn nắm tay Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương liếc mắt một cái liền thấy bé con, vẻ mặt có chút kích động. Bác sĩ Ninh ôm đứa nhỏ đi tới, thả vào bên cạnh người Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương nghiêng người trêu đùa với bé con, tay liền buông lỏng tay Thương Mặc ra. Thương Mặc hướng đầu về phía bác sĩ gật đầu một cái, đứng ở một bên nhìn Triệu Mạt Thương cùng bé con chơi đùa, ánh mắt dịu dàng.
"Hì hì..." Cô gái tóc dài đi theo phía sau lắc lắc tay bác sĩ Ninh, "Chúng ta ra ngoài thôi..."
Bác sĩ Ninh tặng nàng một cái liếc mắt, đem sợi tóc trên vai đẩy ra phía sau, "Em cũng đi vào làm gì?"
"Em..." Cô gái liếc nhìn Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương, bất mãn nói, "Sợ chị bị người chọc ghẹo."
"Em..." Bác sĩ Ninh bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, hướng về phía Thương Mặc xin lỗi, liền theo cô gái đi ra ngoài. Thương Mặc có chút quái dị nhìn hành động của hai người, đang muốn đứng dậy đi đóng cửa, lại nghe được bác sĩ Ninh ở trong hành lang giáo huấn cô gái tóc dài kia, "Họ Thủy, em không cần không có tiền đồ bnhư thế này được không? Chẳng qua là ôm một đứa bé thôi mà!"
Thương Mặc ngẩn người, theo bản năng đứng ở cửa, theo khe cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy cô gái tóc dài phe phẩy cánh tay của bác sĩ Ninh, trong giọng tràn đầy ủy khuất, "Nhưng là nàng muốn vén y phục của chị..."
Nhếch miệng lên nở một nụ cười yếu ớt, Thương Mặc quay đầu liếc nhìn hai mẹ con trên giường, lắc đầu một cái đang muốn đóng cửa, lại nghe được giọng nói lạnh nhạt của bác sĩ Ninh có chút tức giận, "Đứa nhỏ chẳng qua là đói bụng muốn ăn sữa, em cuối cùng đang suy nghĩ gì đấy, trong đầu đều là ý niệm không đàng hoàng."
"Hì hì..." Cô gái có tên hình như là Thủy, cùng bác sĩ Ninh giống nhau, đều là nói tiếng Trung, lúc này cúi đầu nói nhỏ, "Nhưng mà em cũng chưa từng ăn sữa của chị nha..."
"Thủy Thủy!!!" Khuôn mặt bác sĩ Ninh đỏ lên, giơ tay lên hung hăng vặn chặt lỗ tai của nàng, "Về nhà thu thập em!"
"Phốc..." Đứng ở cửa rất không tử tế nghe lén, Thương Mặc bật cười, không tiện lại tiếp tục nhìn cặp đôi thú vị kia nữa, đóng cửa phòng xoay người nhìn Triệu Mạt Thương, đã thấy đứa nhỏ mới sinh không bao lâu, Thương Nhạc vui vẻ nằm ở trên ngực Triệu Mạt Thương mút vào, lông mi nhíu chặt, bỗng nhiên có phần minh bạch tâm tình của người con gái tên Thủy ở ngoài cửa rồi.
Khó ưa... Nàng cũng chưa từng ăn đi...
Tiệc đầy tháng đứa nhỏ được tổ chức tại Úc, kể cả Triệu Đình Vĩ ở trong nước cũng kéo trưởng bối rối rít qua Úc cho Thương Nhạc một cái đầy tháng náo nhiệt. Mà chờ Thương Nhạc một trăm ngày túổi thì cuối cùng cũng trở về X thị.
Thương Mặc chẳng qua là cảm thấy một trăm ngày đến nay thật sự là một loại ủy khuất, mỗi ngày nhìn Triệu Mạt Thương ôm Thương Nhạc vui vẻ bú sữa, sau đó chính mình cái gì cũng không được làm. Nhưng mà, bác sĩ Ninh đã nói, sinh hài tử xong một trăm ngày sau việc phòng the tuyệt đối sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì. Thương Mặc ôm ngực, đứng ở sảnh nhìn mọi người vì bé con làm tiệc một trăm ngày mà bận rộn, nghĩ đến Triệu Mạt Thương ngày hôm qua buồn cười mà nhìn dáng vẻ mình, trong lòng một trận quyết liệt.
Từ lúc Thương Nhạc vui vẻ sinh ra đời xong, toàn bộ chú ý của Triệu Mạt Thương tựa hồ chuyển đến Thương Nhạc, để cho nàng vừa nổi máu ghen lại bất đắc dĩ, đặc biệt mỗi lần Triệu Mạt Thương đều chế nhạo nàng cùng bé con ghen tuông, lại càng không thể làm gì.
Đang nghĩ đến Triệu Mạt Thương, liền thấy Triệu Mạt Thương ôm bé con qua đây, vội vã nghênh đón, tự tay từ trong tay cô tiếp nhận Thương Nhạc, tiểu Nhạc mở to con ngươi đen nhánh nhìn Thương Mặc, cười khúc khích, vươn tay trắng nõn mập mạp nắm chắt lấy một ngón tay của Thương Mặc, "Daddy..."
Vốn còn chút ai oán, Thương Mặc thoáng cái bị chọc cười, đưa tay chạm chạm gương mặt mềm nhũn của tiểu Nhạc, tiểu Nhạc vui vẻ chớp mắt, lại muốn cầm ngón tay Thương Mặc, "Daddy..."
Ôm tiểu Thương Nhạc, Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc thần tình nghiêm túc, cười ôn nhu dị thường.
Cô đột nhiên cảm giác được nhà mình có hai cái tiểu bảo bảo đi, một cái là đại bảo Thương Mặc, một cái là tiểu bảo Thương Nhạc.
"Daddy..." Thương Mặc học thanh âm tiểu Nhạc, ngón tay ôm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu bảo bối, tiểu Nhạc cười đến con mắt cũng híp lại, buông ngón tay của Thương Mặc, hai tay giơ giơ, quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương, hi hi cười một tiếng, lại quay đầu hướng về Thương Mặc đưa hai tay ra, "Lộc cộc..."
"Ha ha..." Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương liếc nhìn nhau, từ trong tay nàng tiếp nhận lấy tiểu Nhạc, tiểu Nhạc lập tức ôm cổ Thương Mặc, đôi mắt to xinh đẹp chuyển động, "Bẹp" một tiếng hôn ở trên mặt Thương Mặc, sau đó lại nhìn Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương ôn nhu tiến tới, tiểu Nhạc lập tức cũng ở trên mặt Triệu Mạt Thương hôn một cái.
"Oa, tiểu Nhạc thật ngoan..." Vẫn đứng ở một bên thấy một màn như vậy, Lệnh Hồ Huyên rất là hâm mộ đi đến, "Tiểu Nhạc, cũng hôn nhẹ a di có được hay không?"
"Hì hì..." Tiểu Nhạc vui vẻ chớp mắt, cũng không biết có hiểu lời nói của Lệnh Hồ Huyên hay không, lấy hai tay đang ôm trên cổ Thương Mặc vỗ vỗ, Lệnh Hồ Huyên cố tình mang vẻ mặt đau khổ, lại tiến tới, "Tiểu Nhạc, hôn nhẹ a di sao..."
Con mắt linh động, tiểu Nhạc nhìn Lệnh Hồ Huyên, lại quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương lấy ngón tay chỉ chỉ vào gò má của mình, thông minh như tiểu Nhạc lập tức cười khanh khách quay lại, cũng hôn Lệnh Hồ Huyên một ngụm.
"Thật đáng yêu..." Lệnh Hồ Huyên chưa từng thấy đứa trẻ vừa biết điều vừa thông minh như vậy, khen một tiếng, đôi tay nắm lấy tay tiểu Nhạc, tiểu Nhạc cùng cô chơi, đợi Linh Lung đi tới, rút tay ra lại hướng phía Linh Lung vươn tới, Linh Lung sờ sờ khuôn mặt mềm mại của bé con một cái, trên mặt đúng là nụ cười khó gặp, chỉ mới lại gần một chút, liền cũng bị hôn một cái.
Bốn người lớn vây quanh một đứa bé chỉ có một trăm ngày, bị bé con trêu chọc hài lòng đến mức dị thường.
Chỉ là không bao lâu, tiểu Nhạc liền chu miệng lên, nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Mạt Thương, bắt đầu ở trong lòng Thương Mặc giằng co, tay hướng bên Triệu Mạt Thương với tới. Thương Mặc rất sợ đứa bé rơi xuống đất, Triệu Mạt Thương sờ sờ đầu tiểu Nhạc, thanh âm mềm mại, "Đói bụng có phải không?"
Tiểu Nhạc nghe không hiểu lời nàng, trong mắt đầy nước, nhưng cũng không khóc rống, chỉ là cố chấp đưa tay hướng Triệu Mạt Thương bên kia mà duỗi thân tới, Triệu Mạt Thương dịu dàng cười một tiếng, từ trong lòng Thương Mặc tiếp nhận lấy tiểu Nhạc, "Chị ôm con trở về phòng bú sữa."
Bị bé con chọc cho rất vui vẻ khuôn mặt Thương Mặc lập tức suy sụp, Triệu Mạt Thương buồn cười nhìn nàng một cái, liền ôm bé con trở về phòng.
Ngô, lại bú sữa a...
Thương Mặc dường như cùng tiểu Nhạc một dạng, miệng méo xệch, nhanh chóng bắt kịp bước chân của Triệu Mạt Thương trở về phòng, Lệnh Hồ Huyên nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng cười đến mức sán lạn dị thường.
"Chúng ta cũng sinh một đứa đi." Vẫn giữ yên lặng Linh Lung đột nhiên nói, làm cho Lệnh Hồ Huyên có chút giật mình, càng nhiều hơn là vui vẻ, quay đầu lại, ngưng mắt chăm chú nhìn đôi gò má đỏ ửng của Linh Lung, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."
Trước đây nàng luôn cảm thấy tiểu hài tử rất ồn ào, nhưng từ khi Thương Nhạc sinh ra đời, nàng mới biết hóa ra cũng sẽ có hài tử giống như Thương Nhạc khả ái, đơn giản là mới sinh đáng yêu chết đi được, Thanh Long Bang từ trên xuống dưới nhắc đến tiểu công chúa này sẽ cười đến nheo mắt lại.
Theo Triệu Mạt Thương trở về phòng, xoay người đóng cửa phòng, Thương Mặc quay người lại, liền thấy Triệu Mặc Thương vén áo, mà thấy tiểu Nhạc đang chôn ở ngực cô, thở dài ngồi ở đối diện Triệu Mạt Thương, tay chống cằm, rất là hâm mộ tiểu Nhạc, Mạt Thương bị nàng nhìn đến xấu hổ, gắt giọng, "Em làm gì thế hả..."
"Hâm mộ và ghen tị nha..." Thương Mặc rất là ngoan ngoãn, thở dài mà nói, "Em cũng chưa từng ăn..."
Dở khóc dở cười liếc nàng một cái, Triệu Mạt Thương tiếp tục nghiêm túc đút tiểu Nhạc bú sữa mẹ. Có điều, tiểu Nhạc dạ dày không lớn lắm, uống một bên liền no rồi, đôi mắt long lanh mà nhìn mẹ, tràn ra một nụ cười, "Daddy..."
Biết rõ tiểu Nhạc mỗi lẫn uống xong sữa đều sẽ muốn ngủ, Triệu Mạt Thương êm ái đung đưa con, trong miệng khẽ ngâm nga bài hát, rất nhanh, tiểu Nhạc liền hai mắt nhắm nghiền, co rúc ở trong lòng Triệu Mạt Thương ngủ thiếp đi. Thương Mặc lúc này mới đi tới, theo thói quen đưa ngón tay ra chọc chọc má lúm đồng tiền tiểu Nhạc, bị Triệu Mạt Thương vỗ tay xuống, "Nào có ai như em vậy..."
"Hì hì, tiểu Nhạc thật đáng yêu." Thương Mặc một tay ôm lấy bờ vai Triệu Mạt Thương, trông tiểu Nhạc đang ngủ say, vẻ mặt hạnh phúc.
"Bởi vì là tiểu nữ nhi của chúng ta." Triệu Mạt Thương ngọt ngào mà cười, "Chị mỗi lần thấy tiểu Nhạc vui vẻ đáng yêu như vậy, liền nghĩ tiểu Đản khi còn bé khẳng định cũng đáng yêu như vậy."
"Đó là..." Thương Mặc cười rất hả hê cười cười, tiếp theo đó có phần ai oán, "Nhưng thật là em rất ghen tị..."
"Lại nữa..." Triệu Mạt Thương thấy tiểu Nhạc ngủ say, đứng dậy ôm tiểu Nhạc đặt vào trong nôi, lúc này Triệu Mạt Thương mới đi tới bên cạnh, tự tay nhéo nhéo cái mũi Thương Mặc, "Cùng con gái của mình ghen tuông, Thương thiếu chủ thật mất mặt..."
"Ngô..." Thương Mặc đem Triệu Mạt Thương kéo vào trong lòng, cằm ở trên vai cô nhẹ cọ xát, "Chị cũng không quan tâm em..."
"Chị nào có..."
"Vậy..." Thương Mặc cọ cọ cái mũi, lưỡi ở trên cổ Triệu Mạt Thương khẽ liếm, thanh âm có chút hơi khàn khàn, "Em đều sắp nghẹn rồi..."
Trên mặt đỏ ửng, Triệu Mạt Thương cùng Thương Mặc kéo ra khoảng cách, đành nói vài tiếng êm tai lại cười kiều mị, "Buổi tối cho em, có được hay không?"
"Ân..." Thương Mặc quẹo cổ, lại chợt phát hiện tay chạm đến một điểm ướt át, lúc này mới phát hiện trên ngực Triệu Mạt Thương còn lưu lại chút vết tích, đôi mắt nhất thời nóng lên, nâng lên một nụ cười, "Bảo bối, vừa rồi tiểu Nhạc chỉ bú một bên sao?"
Triệu Mạt Thương khuôn mặt lập tức đỏ, ấp úng, lại có chút khó tin, "Em... muốn... làm gì..."
"Hì hì..." Bởi vì vừa mới đút bé con ăn, Triệu Mạt Thương nội y cũng chưa có mặc xong, Thương Mặc cách lớp áo mỏng ngậm đỉnh kiều nhô ra, nhẹ nhàng mút một cái, áo liền bị ướt. Vốn mẫn cảm, lại đã nhịn trong một thời gian rất dài, Triệu Mạt Thương trực tiếp ngã vào lòng Thương Mặc, ôm đầu Thương Mặc, "Tiểu Đản, không muốn..."
Tại sao lại có người như vậy... Cư nhiên cùng con mình tranh cướp... Triệu Mạt Thương trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt đỏ hơn, thế nhưng Thương Mặc càng ngày càng quá phận, đem cô thả lên giường, trực tiếp kéo áo lên, ngậm đầu nhũ đã sưng lên cao ngất mút vào, Triệu Mạt Thương khẽ kêu thành tiếng, nhưng không cách nào ngăn trở được. . Truyện Điền Văn
"Em không chờ được đến ban đêm." tay Thương Mặc lại trên người Triệu Mạt Thương mà đốt lên lửa, rất nhanh quần cũng bị cởi ra, Triệu Mạt Thương cơ hồ không có bất kỳ kháng cự nào, liền bị Thương Mặc chiếm cứ lấy nơi trọng yếu nhất.
"Em thật sự là..." Tùy ý để cho Thương Mặc ở trên người mình muốn làm gì thì làm, Triệu Mạt Thương thở gấp cười, trong thanh âm mang theo đầy cưng chìu, "Đại bảo..."
Nhưng mà, Thương Mặc đã hoàn toàn không nghe lọt, nghiêm túc tiến hành động tác trong tay, cho đến khi đưa Triệu Mạt Thương lên đến đỉnh, cuối cùng chỉ có nằm qua một bên ôm chặt thân thể Triệu Mạt Thương, vẻ mặt thỏa mãn.
"Đại bảo..." Bởi vì buổi tối vẫn còn muốn đi ra ngoài, Thương Mặc cũng không có nhiều lần lăn qua lăn lại Triệu Mạt Thương, vì vậy Triệu Mạt Thương vẫn còn chút sức lực, nằm nghỉ ngơi trong chốc lát, liền khôi phục một chút tinh thần, nắm lấy gò má Thương Mặc, "Tiểu Đản nhà chúng ta đúng là đại bảo..."
"Đừng..."
"Đại bảo..."
"Ngạch..."
"Đại bảo và tiểu bảo phải sống chung với nhau thật tốt..."
Nhà kiểm sát trưởng đại nhân Triệu Mạt Thương có hai cục cưng, đại bảo gọi là Thương Mặc, tiểu bảo gọi là Thương Nhạc, một nhà ba người rất hạnh phúc.
********
Nãy mình nhầm ??, vẫn còn phiên ngoại của Huyên - Linh và gia đình Mặc nhé.
(づ ̄ ³ ̄)づ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.