Dương Chung Diệp cũng nghiêm túc tìm hiểu về cách đối nhân xử thế của ta, biết ta mười lăm tuổi từng định đầu độc gia đình, mười tám tuổi c.h.ử.i mắng trưởng bối giữa phố.
Không nói sai, ta thừa nhận.
Lần mười lăm tuổi là phụ thân ta bị ngã gãy chân, liệt cả người, mẫu thân ta ở nhà khóc lóc than trời trách đất nói không sống nổi nữa, muốn c.h.ế.t quách đi cho xong.
Để thành toàn cho bà, ngay hôm đó ta đi mua t.h.u.ố.c chuột, hỏi bà muốn pha loãng với cháo hay chấm với bánh mà ăn, bà đã sợ đến mức không dám tìm đường c.h.ế.t nữa.
Lần mười tám tuổi là đại bá nói nhà ta không có nam đinh, phụ thân ta lại vô dụng, muốn bức ép chiếm lấy ruộng đất nhà ta.
Ta trực tiếp tặng luôn cả lão phụ thân cho ông ta, dẫn mẫu thân cùng muội muội đến sống ở quán ăn, cả nhà bọn họ không thể lo nổi chuyện ăn uống vệ sinh cho lão đầu tử, chỉ đành đến trấn tìm ta cãi vã.
"Mảnh ruộng này không liên quan gì đến hai tỷ muội bọn ta, cũng không liên quan gì đến mẫu thân ta, đúng không? Ông muốn thì ông nuôi phụ thân ta, có vấn đề gì à?”
"Đó rốt cuộc là thân phụ của ngươi! Ngươi không lo là bất hiếu!”
"Ta là một đứa nữ nhi sớm muộn gì cũng phải gả đi, còn quản được việc Tống gia các ông sao? Nếu ta có thể quản được việc Tống gia, vậy tại sao không thể được chia ruộng đất của phụ thân ta?”
"Này, vậy ngươi cũng không thể vứt phụ thân ngươi cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-hoa-cach-diep/5018820/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.