Trong bốn vị sư tôn của hắn thì Thủy Mị Nhi tuy không đẹp nhất nhưng lại là người có thân thể hoàn mỹ nhất. Vóc dáng tuyệt đối có thể mê người. Hắn thầm đánh giá trong lòng, cho dù tại thế giới hiện đại trước kia thì hoa hậu Hoàn Vũ của thế giới bất quá thân hình cũng chỉ như nhị sư tôn của hắn là cùng. 
Hắn vừa nghĩ, vừa bứơc đến bên giường với tay lấy bộ quần áo. Một hương thơm thoang thoảng sộc vào mũi hắn. Lưu Phong đột nhiên thầm nghĩ: "Nước hoa trong thế giới hiện đại của ta mà có thể thơm như mùi hương này thì các công ty sản xuất nước hoa chắc sẽ giàu to." 
"Phong nhi, ngươi làm gì thế, mau mang y phục đến đây cho ta." Thủy Mị Nhi thấy Lưu Phong dáng vẻ thất thần, lập tức có vẻ không hài lòng, nhíu mày lại nhìn hắn. 
Lưu Phong không dám chậm trễ, lập tức bước đến đặt bộ quần áo lên bờ vai trắng như tuyết của nhị sư nương. 
Thủy Mị Nhi vươn vai ngáp một cái, đoạn mỉm cười nhìn hắn nói: 
-Phong nhi, nghe nói ngươi gần đây tu luyện có chút phiền não phải không? 
Lưu Phong lúc này đang ngây ngây ngốc ngốc. Đứng tại vị trí gần nhau như vậy, từ phía dưới nhìn lên, hắn có thể nhìn xuyên qua chiếc yếm trắng thấy rõ một nửa bầu vú trắng như tuyết lộ ra. Tim hắn đập mạnh, máu mũi xém chút nữa đã chảy ra. 
"Phong nhi, ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Thủy Mị Nhi không nghe hắn trả lời, quay lại nhìn hắn, phát giác ra hắn đang ngước mắt nhìn chăm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-du-hoa-tung/179460/chuong-04.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.