Chương trước
Chương sau
Lúc này Thủy Dao cũng vui vẻ khác thường, có tử kim Thần Long bảo vệ thì đây chẳng phải điềm báo Phong nhi chính là Chân Mệnh Thiên tử tiếp theo tại thế tục giới của loài người sao. Lần đại kiếp nạn này thì Phiêu Miểu cốc có thể kê cao gối ngủ yên rồi.
Tuy nhiên dùng phương thức như vậy để đuổi Đạo Đức chân nhân đi thì dường như có chút không thỏa đáng.
"Phong nhi, ngươi không nên đối đãi với Đạo Đức chân nhân như vậy, điều này dễ dàng khiến cho hai môn phái bất hòa?" Tần Thủy Dao nói nhẹ nhàng.
Lưu Phong không đồng ý: "Có hậu quả gì thì Phong nhi sẽ một mình gánh chịu"
Nghê Thường cũng không hài lòng: "Đại tỷ, tỉ cũng thật là, chuyện đến mức này rồi thì bây giờ tỉ còn lo lắng việc Huyền Tâm Chánh tông làm gì. Với tu vi của bốn tỷ muội chúng ta và Phong nhi thì chúng ta còn sợ ai trong thiên hạ"
"Bạch Huyền Y—!" Tần Thủy Dao nói rất nghiêm túc: "Muội quên Thu Sương tỉ đã nói như thế nào à. Bạch Huyền Y và Huyền Tâm Chánh tông đã cấu kết với nhau. Tu vi của chúng ta tăng lên thì Bạch Huyền Y cũng sẽ không ngồi khoanh tay không làm gì"
Vừa nghe Tần Thủy Dao nói như vậy, Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân và Thủy Mị Nhi cũng lập tức hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề cho nên trên mặt vội hiện vẻ lo lắng.
Lưu Phong cười nói: "Không phải lo lắng, hiện giờ ta có Chân Long hộ thể, Tử Hư Chân Long quyết cũng gần đại thành, Bạch Huyền Y chắc gì đánh thắng ta"
"Bốn vị sư tôn, thực xin lỗi, Đình Nhi mang đến phiền toái cho các người" Khi không có người ngoài thì Đình Nhi luôn luôn lấy thân phận dâu con trong nhà.
"Đình Nhi, đừng nói thế nữa. Trước kia Phiêu Miểu cốc chúng ta người ít thế yếu nên có một số việc không tiện trực tiếp ra mặt. Hiện giờ đã khác, nàng đã được chúng ta coi là nữ nhân của Phong nhi thì đương nhiên chúng ta sẽ không để cho nàng phải chịu uất ức nào hết" Nghê Thường tiến đến cầm tay Đình Nhi mà nói.
Đình Nhi cảm động nói: "Cảm ơn, cảm ơn các tỉ"
"Đừng có khách khí như vậy" Lưu Phong mỉm cười nói với Đình Nhi: "Không bằng nàng trở về trước đi, đừng làm khó cho sư tôn nàng" Lưu Phong cảm thấy con người của Ngưng Nguyệt đại sư kỳ thật cũng không tệ lắm. Tối thiểu trong lòng bà còn có Đình Nhi.
"Ân, ta nghe lời chàng" Đình Nhi nhu thuận nói.
Sau khi tiễn chân Đình Nhi, Tần Thủy Dao gọi Lưu Phong đi riêng cùng mình đến đại sảnh rồi nói: "Phong nhi, ta hy vọng những chuyện như hôm nay đừng xảy ra nữa. Ngươi cùng Đình Nhi tâm đầu ý hợp thì chúng ta đều biết. Nhưng là hiện tại là thời kì khác thường, cho nên các ngươi thật sự phải. Cái kia thì cũng phải đợi tới khi quang minh chính đại thắng được Thiên Tâm ở Tu chân Đại hội rồi hãy nói. Như các ngươi bây giờ thì đừng vội để chuyện gì xảy ra?"
Lưu Phong hơi bẽ mặt đành cười khan rồi nói: "Đại sư tôn, người nói gì a. Làm sao mà ta nghe không hiểu."
Tần Thủy Dao hừ nói: "Ngươi đừng cho là chúng ta đều là ngốc tử. Lúc Đình Nhi vừa mới ra thì mặt vẫn đỏ hồng, ánh mắt mê ly. Ngươi nghĩ rằng chúng ta lại không biết các ngươi làm gì ở trong phòng sao"
"Làm cái gì?" Lưu Phong cố ý giả ngu.
"Dù sao thì cũng là chuyện đó." Tần Thủy Dao hơi đỏ mặt, không biết nên giải thích như thế nào.
"Đại sư tôn, kỳ thật Phong nhi cùng Đình Nhi chỉ có hôn môi, sờ sờ tay một chút. Người hiểu lầm rồi." Lưu Phong vô sỉ nói ra.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Tần Thủy Dao đỏ bừng mặt không muốn tiếp tục nghe nữa, nàng khẽ gật đầu rồi nói: "Tóm lại về sau ngươi nhớ kỹ, nhất định không được phá phòng tuyến đạo đức cuối cùng. Tất cả mọi chuyện chờ sau khi ngươi đánh bại Thiên Tâm ở Tu chân Đại hội rồi mới làm có được không?"
"Được rồi, ta nghe lời người—!" Lưu Phong vênh mặt tiến vài bước, cười nói: "Đại sư tôn, chuyện ta và Đình Nhi thì có thể để chậm đi. Nhưng còn chúng ta. Phải chăng chúng ta cũng không cần quản chuyện này."
Đại sư tôn khẽ cau hàng mi thanh tú, tập trung chú ý hỏi ngược lại: "Chúng ta thì có chuyện gì ở đây?"
Giả vờ, đại giả vờ. Ta cũng không tin di nương chưa từng đề cập qua việc này với người.
Lưu Phong cười cười mập mờ: "Đại sư tôn, di nương nói cho Phong nhi rồi. Nói là chúng ta có duyên vợ chồng?"
"Im miệng, không nói nữa" Tần Thủy Dao lập tức hiểu rõ suy nghĩ của Lưu Phong nên trong lòng thẹn thùng không thôi.
Lưu Phong chậm rãi lại gần hai bước, cười nói: "Đại sư tôn, nếu đã là duyên trời định thì hà tất chúng ta phải kháng cự. Không bằng cứ thuận theo tự nhiên. Sớm hay muộn thì người cũng là thê tử của Phong nhi"
Đại sư tôn nhíu mày nói: "Ai là thê tử của ngươi?"
Lưu Phong cười hắc hắc: "Nhân duyên trời ban thì không chạy thoát được đâu."
Bốn vị tiên tử của Phiêu Miểu cốc thì hiện tại đã có ba vị tiên tử có tình với hắn rồi. Bây giờ chỉ còn Đại sư tôn quá câu nệ nên còn chưa tỏ thái độ, lại cứ luôn cứng nhắc giáo huấn người ta. Lưu Phong quyết định tìm cơ hội giành lấy để tránh cho mình sau bị mất hứng. Dù sao di nương đã nói đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Tóm lại Lưu Phong cảm thấy nữ nhân giống như Đại sư tôn, thuộc loại suy nghĩ quá kín đáo. Cần khiêu khích và kích thích thì mới có thể làm tình cảm trong lòng nàng hoàn toàn thể hiện ra.
"Nói bậy, ta không tin—!" Tần Thủy Dao nhíu mày nói.
Lưu Phong vỗ tay cười nói: "Thuật bói toán của di nương luôn luôn hàng đầu. Di nương đã nói vậy thì ta nghĩ sẽ không sai. Kỳ thật trong lòng Đại sư tôn cũng đã hiểu rõ, chỉ là bề ngoài thì có phần ngại ngùng thôi?"
Đại sư tôn Tần Thủy Dao khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Ta không nghe ngươi nói bậy. Ngươi là đệ tử của ta, ta là sư tôn của ngươi. Quan hệ của chúng ta là như vậy đó".
Lưu Phong chậm rãi nhích vài bước mỉm cười mờ ám: "Đại sư tôn, không nói gạt người. Ba vị sư tôn đã đồng ý với ta. Hiện tại chỉ còn thiếu người, hay là người không muốn cùng ba vị sư tôn mãi mãi ở cùng một chỗ?"
Tần Thủy Dao hơi hơi thở dài: "Chúng ta tuy rằng không phải tỷ muội lúc sinh ra, nhưng tình thì như tỷ muội. Ta đương nhiên không muốn xa các nàng. Tuy nhiên, chuyện chúng ta lúc này đừng nói nữa. Hiện tại mọi suy nghĩ của ta đều để cả ở Tu chân Đại hội. Đợi sau khi Tu chân Đại hội kết thúc, ta mới có thể suy nghĩ thêm chuyện này"
"Phong nhi, có phải Đại sư tôn lại giáo huấn ngươi?" Vừa rời đại sảnh chưa được vài bước thì Lưu Phong liền đụng phải Nhị sư tôn Thủy Mị Nhi.
"Ai, Đại sư tôn cũng lạ, luôn lo lắng vô cớ" Lưu Phong nói bất mãn.
"Ha hả—!"
Thủy Mị Nhi ôm lấy tay Lưu Phong cười nói: "Phong nhi, không nói chuyện không vui. Chúng ta cùng nhau lại đây. Ta có việc muốn nói với ngươi"
"Nhất định là phải nói rõ rồi—!" Lưu Phong lập tức động lòng.
Trong mắt Thủy Mị Nhi nồng nàn xuân ý. Nàng nở nụ cười quyến rũ, miệng anh đào khẽ mở: "Chuyện của chúng ta thì cứ theo lời của di nương ngươi nói"
Lưu Phong xấu hổ, không nghĩ là Nhị sư tôn lại nói thẳng ra như vậy. Hắn vội vàng gật đầu: "Ân, đã nói"
Trong mắt Thủy Mị Nhi hiện lên một vẻ mê người, nàng nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ mọng nói thật quyến rũ: "Vậy ngươi thích ta không?"
Khoảng cách giữa hai người quá gần, thậm chí Lưu Phong có thể cảm thấy hơi nóng từ hơi thở thơm ngát của Nhị sư tôn khiến tâm thần không khỏi rung động bèn vội vàng nói: "Ân, thích—!"
"Phong nhi. Về sau ngươi đã có thể là nam nhân duy nhất của Phiêu Miểu cốc chúng ta. Ân, không sai, năng lực của ngươi thật là rất hùng hậu." Nói xong, nàng liếc mắt về phía đũng quần của Lưu Phong, trong mắt hiện lên một vẻ dụ hoặc: "Ha hả. Về sau tứ tỷ muội chúng ta đã có thể biết đến phúc khí hưởng thụ—!"
Lưu Phong cười gượng rồi nói: "Nhị sư tôn đừng nói thẳng ra như vậy làm ta rất ngượng ngùng".
"Nhưng mà tiểu tử kia của ngươi đâu có ngượng, ngươi thử nhìn xuống phía dưới của mình đi?" Thủy Mị Nhi cười hắc hắc. Ngón tay chỉ chỉ hạ thân của Lưu Phong.
Lưu Phong thật kinh ngạc, quả nhiên là bổng bổng của mình đang hung hăng nhìn chằm chằm vào bụng sư tôn a.
"Phong nhi, việc Đại tỷ ngươi cần phải cố gắng a. Chúng ta hy vọng tứ tỷ muội vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không muốn tách ra." Thủy Mị Nhi tiếp: "Tâm tư Đại tỷ giờ vẫn chỉ nhìn đến sự phát triển sư môn. Ngươi nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được a."
"Ân, ta sẽ cố" Lưu Phong cười hắc hắc rồi nói: "Còn chúng ta đây có thể hôm nay là."
"Có thể cái gì a?" Thủy Mị Nhi cười quyến rũ, lại liếc nhìn Lưu Phong đầy mê hoặc cười nói: "Tiểu quỷ đầu nhà ngươi. Tam muội, Tứ muội đều cho ngươi ăn, ngươi lại còn muốn ăn cả đậu hũ của ta sao? Muốn tốt thì ta còn phải xem ý tứ của Đại tỷ. Nếu không để lại Đại tỷ cô độc thì ta cũng không yên lòng."
Lưu Phong nghe vậy lại buồn bực, hắn quá biết tính cách của Nhị sư tôn. Đừng nhìn vẻ đôi khi giống như dâm phụ, kỳ thật nàng trong lòng rất thuần khiết, tuyệt đối sẽ không để cho mình chiếm được tiện nghi.
"Nhị sư tôn. Việc này, người cũng phải giúp ta a. Nếu không chỉ mình ta không thể đảm nhiệm a—!" Lưu Phong nói thẳng ra.
"Xú tiểu tử nhà ngươi, việc này làm sao mà ta hỗ trợ? Chẳng lẽ ta lại hạ mê dược cho Đại tỷ?" Nhị sư tôn nhẹ nhàng miết ngón tay ngọc ở trên trán hắn, cười quyến rũ nói: "Nói cho ngươi hay là ta mặc kệ, chính ngươi phải cố gắng—!"
"Nếu không thì hạ mê dược đi?" Lưu Phong cố ý nói lửng lơ.
"Chán cho ngươi dám nói vậy. Nếu ngươi hạ mê dược thì Đại sư tôn e là phải hận ngươi đến chết." Thủy Mị Nhi khẽ liếm môi đỏ mọng, liếc nhìn mà nói: "Kỳ thật nội tâm Đại tỉ không giống bề ngoài của nàng. Đừng xem nàng bình thường nói chuyện rất mạnh mẽ cứng rắn, gần như bá đạo. Nhưng trong lòng nàng rất dịu dàng, cũng thực yếu ớt. Ngươi là cao thủ dường tình thì ta nghĩ chắc chắn ngươi sẽ có biện pháp."
"Tốt lắm, ta đã nói nhiều như vậy. Chuyện còn lại thì chính ngươi phải nghĩ biện pháp." Nói xong, Thủy Mị Nhi cũng xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng của Nhị sư tôn mà trong lòng Lưu Phong buồn bực vô cùng. Kiểu gì mà trêu chọc người ta, thậm chí suýt khiến dục hỏa cháy người. Mới bị nói lại thì lập tức khen qua loa rồi bỏ chạy lấy người.
Đêm dài vô tận, không còn lòng dạ nào mà ngủ.
Lưu Phong cuối cùng đành chọn cách đi tới Hàn Nguyệt Thủy đàm. Hắn đứng trên tảng đá màu xanh ngẩng đầu nhìn trăng sáng giữa không trung, cũng không biết trong lòng suy nghĩ điều gì.
"Tiểu tình nhân, nếu không thì để ta giúp ngươi hạ hỏa?" Đột nhiên một đạo bạch quang hiện ra, Bạch Khiết cả người mặc một chiếc váy dài trắng nõn xuất hiện bên cạnh Lưu Phong. Dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, xung quanh nàng bao trùm một vầng hào quang thuần khiết tựa như tiên tử từ cung trăng giáng trần.
"Nếu ngươi nguyện ý thì ta không ngại giúp ngươi hạ hỏa. Có gì ở ngay trên khối đá xanh này đi. Lấy trời làm màn, lấy đất làm giường hẳn sẽ có hương vị khác thường" Lưu Phong cười hắc hắc cười.
"Cút đi, đồ đại sắc lang nhà ngươi, trong đầu không thể nghĩ tới chuyện gì khác?" Bạch Khiết khêu gợi liếc mắt nhìn hắn rồi khẽ gắt: "Có người đang nhìn trộm ngươi, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì sao?"
"Ta biết, không phải ta chọn Hàn Nguyệt Thủy đàm để chờ hắn hiện thân sao?" Lưu Phong cười nói: "Ngươi cho là ta ngay cả việc cảnh giác ấy cũng không có a?"
"Người sắp tới rất mạnh." Bạch Khiết nhắc nhở: "Ta phỏng chừng là thuộc hạ của Bạch Huyền Y, có thể là đến thử sức ngươi."
"Ngươi cảm thấy ta nên làm cái gì bây giờ? Dốc hết sức hay vẫn giữ lại một chút, hay để ngươi ra tay đối phó?" Lưu Phong dò hỏi.
"Xem tình huống mà nói thì khí tức người sắp tới rất mạnh, ta phỏng chừng không hề dễ đối phó." Đang nói vậy Bạch Khiết đột nhiên hỏi: "Tiểu tình nhân, ngươi có nghĩ không sau này ngươi sắp xếp cho ta như thế nào?"
Lưu Phong khẽ nhíu mày: "Sắp xếp? Có ý tứ gì? Ngươi không phải là tiên nhân sao? Tương lai ngươi đắc đạo phi thăng lên tiên giới. Còn ta chỉ là kẻ phàm trần, ta không muốn phi thăng lên tiên giới. Nếu ta nghĩ đánh thắng được Bạch Huyền Y, còn giữ được mạng sống thì ta sẽ lựa chọn ở lại Tu chân giới. Hoặc là nếu có thể thì ta sẽ quay về để xem"
"Quay về để xem?" Bạch Khiết dường như hiểu được suy nghĩ của Lưu Phong bèn cười nói: "Ngươi định nói là ngươi muốn trở về thế giới mà ngươi xuyên không gian tới đây?"
"Ân—!" Lưu Phong gật gật đầu.
"Được thôi. Tiểu tình nhân, đó là điều không có khả năng." Bạch Khiết trầm giọng nói: "Tuy rằng không biết ngươi nguyên nhân nào mà lại xuyên qua vào thế giới này. Nhưng muốn quay lại thì căn bản là chuyện không có khả năng. Có lẽ Thu Sương tiên tử có thể làm được? Nhưng chuyện của ngươi căn bản là không thể để cho nàng biết. Nếu không, ta nghĩ không cần Bạch Huyền Y giết ngươi thì nàng đã xuống tay rồi. Đương nhiên, nếu ngươi có thể chinh phục nàng thì đó lại là chuyện khác."
"Các hạ, xuất hiện đi. Ngươi còn muốn theo ta tới khi nào. Cho dù là ngươi muốn đoạt kiếm hay là thuộc hạ của Bạch Huyền Y thì ngươi đều có thể đến đây?" Lưu Phong phát giác khí tức người nọ càng ngày càng gần nên không nói với Bạch Khiết mà quát một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.