"Phụ thân, người đừng đi a." Không biết vì sao Túc Vương phi dường như rất sợ ngồi một mình với Lưu Phong. "Chuyện đám tuổi trẻ các ngươi, ta sẽ không xen vào—!" Nhạc Tử Lân liếc nhìn Lưu Phong một cách khích lệ liền vô cùng cao hứng đi mất. Ha, vừa thấy liền biết trong lòng nàng có quỷ. Lưu Phong cười hắc hắc, cầm tay Túc Vương phi cùng ngồi xuống, thản nhiên nói: "Túc Vương phi tiểu thư, Túc vương hỗn đản kia gần đây có gây phiền toái cho nàng không?" Túc vương không gây phiền toái, nhưng mà cha ta lại không ngừng đi gây phiền toái cho Túc vương. Nghĩ đến đây, Túc Vương phi ngẩng đầu nhìn Lưu Phong nói: "Hầu gia, mấy ngày gần đây cha ta muốn đi báo thù, đã ba lần phái thích khách vào Túc vương phủ, tuy nhiên toàn bộ thong báo thất bại. Lão phụ thân còn nói sẽ bỏ ra số ngân lượng lớn để thỉnh tu chân. Ta sợ cha đem sự tình làm lớn chuyện, bằng không chàng giúp ta khuyên can người." Bỏ ngân lượng là có thể mời tu chân, có thể có nhiều bản lĩnh vậy sao? Nói đi cũng phải nói lại, Túc vương phủ toi cơm này dường như cũng không thèm đáp trả. "Tình nhi tiểu thư, hay là đối với Túc vương còn dư tình chưa dứt, nhớ mãi không quên?" Trong giọng của Lưu Phong dường như hơi khó chịu. "Không hề—!" Không biết vì sao, nghe Lưu Phong hỏi như vậy, Túc Vương phi cảm thấy mình bị oan uổng, vội vàng nói rõ: "Ta với hắn đã sớm hết hy vọng, còn nói gì tới dư tình." "Ha hả, Tình nhi tiểu thư làm gì mà căng thẳng vậy. Ta không phải là gì của nàng thì nàng đâu cần vội vàng. Kỳ thật ta cũng chỉ tùy tiện hỏi han. Nàng yên tâm, ta sẽ đi khuyên bảo Nguyên soái. Túc vương tuy rằng hỗn đản, nhưng cuối cùng vẫn còn là Vương gia của đế quốc, nhi tử của Hoàng đế. Nếu thực sự giết hắn thì phiền toái rất lớn." "Ân, ta cũng thực sự nghĩ vậy" Túc Vương phi thấy vẻ mặt Lưu Phong ranh mãnh, chợt có chút ngượng ngùng. Nhất là phản ứng kích động vừa rồi làm nàng càng xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên. "Đúng rồi, Hầu gia, có chuyện nghĩ muốn cầu người?" Túc Vương phi do dự một chút rồi cố lấy dũng khí nói: "Mấy ngày hôm trước. Cha ta có nhắc tới chuyện làm mai. Chàng có thể đừng quản không. Đó đều là lời nói đùacủa phụ thân khi uống rượu, ngàn vạn lần ngài đừng coi là thật a" Lưu Phong cười nói: "Tình nhi tiểu thư, việc này sợ là ta không thể hứa với nàng. Nguyên soái đã từng dặn dò mấy lượt, hơn nữa ta đã đáp ứng với Nguyên soái rồi. Đại trượng phu há có thể nói không giữ lời" "Ta mặc kệ, dù sao ta sẽ không gả cho thuộc hạ của ngài—!" Túc Vương phi đơn giản nói như vậy. "Là như vậy a?" Lưu Phong cười đùa nói: "Hay là Tình nhi tiểu thư đã có người trong lòng? Cứ nói ra. Ta giúp nàng đi hoà giải, hoà giải". "Chuyện của ta không cần ngài quản." Nghe thấy Lưu Phong còn muốn cầu hôn hộ mình, không biết vì sao mà trong lòng Túc Vương phi hận không đánh được một cái. Thiên địa a, nàng làm như Lão tử thích quản chuyện của nàng lắm sao. Nếu như không phải vì phụ thân nàng thì Lão tử đã mặc kệ rồi. Thái độ của Túc Vương phi khiến cho Lưu Phong có hơi bực dọc. Hắn phất tay áo nói: "Một khi đã như vậy, thì nàng tự thu xếp cho ổn thỏa, ta xin cáo từ—!" Nhìn Lưu Phong giận dữ rời đi. Túc Vương phi đứng ở trước cửa. Khẽ cắn răng, nhỏ nhẹ: "Ngài. Ngài đợi một chút—!" Lưu Phong quay người lại kỳ quái liếc nhìn nàng: "Nàng còn muốn làm gì đó?" "Ta thiết tưởng nói cho ngài biết trong lòng ta đích thực có ngưỡng mộ một nam nhân. Chỉ là ta không biết liệu trong lòng hắn có ta hay không, cho nên." Nói xong, Túc Vương phi lớn mật cố lấy dũng khí nháy mắt với Lưu Phong. "Là ai a, nói ra. Ta sẽ giúp nàng?" Lưu Phong không biết là ngốc thật hay là giả ngu. Kì thật vẻ mặt của Túc Vương phi đã nói rất rõ ra rồi, nhưng mà hắn lại vẫn ra vẻ cái gì cũng không biết. Thấy bộ dạng giả vờ của hắn, Túc Vương phi trong lòng thầm hận, liếc mắt xem bốn phía thấy chung quanh không người, thoáng hơi do dự rồi khe khẽ nói: "Ngài đến phòng ta, ta sẽ nói cho ngài" Bình tĩnh nào, hết thảy đều nằm trong kế hoạch. Nữ nhân mời nam nhân đến khuê phòng là có ý tứ gì đây? Thật hấp dẫn a. Lưu Phong tuy rằng đã rõ tâm tư của Túc Vương phi, nhưng lại vẫn giả vờ không biết. Làm bộ từ chối một hồi rồi mới ra vẻ miễn cưỡng đáp ứng. Túc Vương phi gần như kẻ trộm đưa Lưu Phong tới khuê phòng của mình. Hai người vừa mới đi vào, nàng liền lạch cạch đóng cửa ngay lại. Lưu Phong hơi nở nụ cười khẽ tủm tỉm cố ý nói: "Tình nhi tiểu thư, nàng làm gì thế. Giữa ban ngày lại đóng kín cửa phòng như vậy. Ta và nàng nam nữ khác biệt, dường như có hơi không thích hợp" "Đúng rồi, nàng không nghĩ là đến đây làm lộn xộn sao?" Lưu Phong mở to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi, giả bộ một người đứng đắn: "Ta rất sợ hãi a—!" Túc Vương phi vừa bực mình vừa buồn cười, hận không thể đến cắn hắn một cái. Cứ như hai người trong gương vậy, lúc thì cố ý nói vớ vẩn, đôi khi hắn thực đáng giận. Lưu Phong thấy Túc Vương phi có chút biến sắc mặt thì cười hắc hắc: "Nói vui, nói vui, thuần túy chỉ là nói vui. Quí bà đừng nóng giận a." (nv: nhĩ lão, lão vừa có ý tôn kính lại vừa là già) "Quả nhiên là ngươi chê ta già rồi" Túc Vương phi hừ một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Vốn trong lòng còn đang bức bách, thật vất vả lấy hết dũng khí, kết quả lại bị Lưu Phong giáng cho một câu đả kích. Cẩn thận nghĩ lại thì tuổi nàng và Lưu Phong chênh lệch thật sự là quá lớn, hơn mười tuổi a, có khi gần đến hai mươi tuổi. Lưu Phong kỳ thật là không lòng dạ nào, nhưng khi hắn phát hiện mình lỡ lời, vội vàng nói: "Tình nhi cô nương, thực xin lỗi. Không phải ta cố ý, kỳ thật nàng tuyệt không có già. Nhìn dáng người và dung mạo nàng đâu có khác gì nữ tử hai mươi tuổi." Nói xong, Lưu Phong cường điệu liếc mắt nhìn khắp thân thể nữ nhân, làm ra vẻ đangthưởng thức. Thấy ánh mắt hắn đảo khắp ngực mình, mặt Túc Vương phi lập tức nóng bừng. Vội vàng quay người sang chỗ khác, ngực đập thùm thụp như nai con nhảy không ngừng. Lời của Lưu Phong tuy có chút khoa trương, nhưng mà nữ nhân nghe thì trong lòng lại vẫn thấy vui vẻ. Lưu Phong dừng mắt ở trên đường cong mê người của nữ nhân, nhất là hương đồn đầy đặn kia vừa to vừa tròn, tuyệt đối là như gái tơ khiến nam nhân mơ tưởng a. Nghĩ đến đây, Lưu Phong đột nhiên ý thức được một vấn đề. Túc Vương phi cùng Túc vương hỗn đản dường như không có sinh được hài tử a. Hay là Túc vương vốn bất lực? Nghĩ vậy, Lưu Phong liền vui vẻ. Nếu suy tưởng của mình đúng, vậy rõ ràng mấy năm nay Túc Vương phi cũng không được hưởng phúc, có lẽ chỗ kia sẽ giống như tiểu cô nương hai mươi tuổi. Cũng đáng giá đây—! "Tình nhi tiểu thư, nàng bảo ta tới đây không phải để nói ra suy nghĩ của mình sao?" Thấy Túc Vương phi trước sau vẫn không quay đầu lại nên Lưu Phong đành phải chủ động nhắc nhở. "Không quay người lại cũng tốt, nhân thể ta thưởng thức qua mĩ đồn của Tình nhi tiểu thư—!" "Ngài. Không cho ngài xem." Nghe được lời của Lưu Phong tựa như vô sỉ, vừng đỏ ửng trên mặt Túc Vương phi đã lan tới gáy. "Không thấy a, ta không nhìn gì cả. Nàng thử nói xem, rốt cuộc là ta đang nhìn gì?" Lưu Phong vẻ mặt bỡn cợt, đứng đờ ra nói thực đứng đắn. "Ngươi đang nhìn." Túc Vương phi thật sự là không thể nói hai chữ mông ta thành lời đành phải thở dài. Quên đi, da mặt nam nhân này so với tường thành đế quốc chắc hẳn phải dày hơn. Nói đạo lý với hắn xem ra còn khó hơn lên trời. Lưu Phong cợt nhả không hề có chút đứng đắn. Hắn cố ý nói với Túc Vương phi: "Tình nhi tiểu thư, nói thật nha. Mông của nàng thật sự không tệ a." "Đồ dâm đãng, lưu manh—!" Túc Vương phi mắng xong lại hơi hơi thở dài rồi nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hầu gia, ta hỏi ngài. Ngài có cảm giác về ta ra sao?" "Tốt lắm a—!" Đã có rất nhiều nữ nhân hỏi cùng câu như vậy với Lưu Phong, trên cơ bản câu trả lời của hắn đều là những lời này, tốt lắm a. Tốt lắm là có ý tứ gì, dù sao cũng là mọi thứ đều tốt. "Tuy nhiên, ta phải nêu ra ý kiến. Nếu thể hiện của nàng tự nhiên một chút, bộ ngực cao thêm chút xíu sẽ càng tốt hơn." Túc Vương phi thấy ánh mắt Lưu Phong đang xoáy vào ngực mình, trong khoảnh khắc đỏ bừng mặt, nắm tay xiết chặt lại, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu. Túc Vương phi cắn răng làm theo lời Lưu Phong dựng đứng bộ ngực sữa cao vút cố lấy dũng khí nói: "Ngài nhìn ta thế này, liệu ta có thể tự nhiên sao?" Thẹn quá a. Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Thật không biết, đã làm Túc Vương phi thẹn thùng như vậy, Túc vương hỗn đản kia xứng đáng khôngcó phúc khí này a. Đúng rồi, Tình nhi tiểu thư. Hẳn là nàng có thể nói cho ta biết, nam nhân được ngưỡng mộ trong lòng nàng rốt cuộc là ai?" Túc Vương phi thấy Lưu Phong vẫn giả bộ ngu ngốc thì cay mũi, nước mắt lại tuôn xuống do dự mãi rồi cũng hỏi: "Tâm tư của ta, chẳng lẽ ngài còn không hiểu sao?" "Không rõ—!" Lưu Phong lắc đầu nghoẹo cổ dường như phối hợp vẻ mặt chất phác giả bộ thì còn giống hơn thật. Túc Vương phi nghe vậy, ưỡn bộ ngực sữa cao lên đi thẳng tới chỗ Lưu Phong, cắn răng nói: "Thích không? Nếu ngài thích thì từ giờ trở đi, nó sẽ là của ngài" Lưu Phong giả bộ biến sắc nói: "Tình nhi tiểu thư, đây là nàng có ý tứ gì?" Túc Vương phi thấy hắn vẫn giả ngu thì liền khóc sướt mướt. Không nghĩ nàng thông minh một đời, tại sao lại bị tên hỗn đản này lừa gạt nhiều lần cơ chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]