Chương trước
Chương sau
Có lẽ ngữ khí chân thành của Lưu Phong đã cảm hóa Lí Hương Quân. Nàng chậm rãi lấy lại tinh thần. Hai giọt nước mắt trong suốt lăn theo má nàng rơi xuống bả vai Lưu Phong, âm thanh nức nở nói: "Ta cứ tưởng rằng, ta chỉ là một bạn tình của ngươi mà thôi".
"Mĩ nhân tỉ tỉ, làm sao mà ngươi có thể nghĩ như vậy?" Lưu Phong hé miệng hôn gương mặt đầm đìa nước mắt của Lí Hương Quân, thực sự nghiêm túc nói: "Ngươi là nữ nhân của ta, thê tử của ta".
Thân hình Lí Hương Quân khẽ run lên, trong ánh mắt Lưu Phong nàng thấy được phân lượng câu nói kia. Trong khoảnh khắc nàng hầu như rối loạn, hạnh phúc vừa mất lại tràn đầy tâm tình.
"Phong nhi, ôm ta. Ôm ta chặt vào!".
Lúc lâu sau hai người mới nới lỏng tay, Lí Hương Quân nức nở nói: "Phong nhi, cho dù ngươi có bao nhiêu nữ nhân, ta hi vọng ngươi cũng không bỏ ta, được không? Cho dù làm tình nhân của ngươi, ta cũng nguyện ý". Bởi vì xấu hổ với thân phận, kì thật ngay từ đầu Lí Hương Quân không nghĩ tới được có danh phận nữ nhân của Lưu Phong. Mặc dù tâm tính nàng cởi mở, nàng cũng không muốn cùng hai đệ tử của mình có cùng địa vị. Như vậy làm cho nàng thực là xấu hổ. Nàng hi vọng là với tài năng của mình chiếm địa vị nhất định trong lòng Lưu Phong.
"Mĩ nhân tỉ tỉ, ngươi yên tâm. Cho dù ta từ bỏ cả thế giới thì cũng không vứt bỏ ngươi, ta lấy sinh mệnh của ta thề!"
Nghe nam nhân chân tình nói, nỗi buồn bực lúc trước của Lí Hương Quân trở thành hư không, khóe miệng thậm chí dào dạt một tia hạnh phúc, ngọt ngào tươi cười.
"Phong nhi, tâm tư của ngươi ta biết. Ngươi muốn đi Vân mộng trạch thì đi đi, chuyện tình nơi này ta sẽ xử lí cho ngươi. Nhưng mà ngươi cũng đừng trì hoãn quá. Đừng quên, nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng. Bây giờ Phúc thành không thể tách rời khỏi ngươi." Lí Hương Quân dặn dò nói.
Lưu Phong nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút nói: "Mĩ nhân tỉ tỉ, ta nghĩ tạm thời sẽ không đi. Biết được tin của Đình Nhi, ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Tương lai, chúng ta còn rất nhiều cơ hội trong cuộc sống. Trước mắt ta nghĩ tập trung làm tốt công chuyện Phúc thành, tiện thể tu luyện cho tốt". Lưu Phong đã không như hồi ở Lăng đầu thanh tại kiếp trước, có thể vì tình yêu mà bất chấp mọi sự. Bây giờ, ngoài tình yêu hắn còn rất nhiều thứ. Huống hồ, trong thư Đình Nhi cũng không yêu cầu hắn phải đi ngay. Vì vậy cân nhắc mãi Lưu Phong đành từ bỏ ý định ban đầu.
Lí Hương Quân nghe hắn nói như vậy, ngược lại cảm thấy hơi bất ngờ: "Phong nhi, ngươi thực sự không đi".
"Không đi. Ngươi nói rồi, nam tử hán đại trượng phu, hẳn phải lấy sự nghiệp làm trọng". Lưu Phong âm thầm vui sướng. Biết được Đình Nhi cũng trên thế giới này, hắn phi thường, phi thường vui sướng. Hai người về dài lâu cũng sẽ cùng nhau sớm sớm chiều chiều.
Từ khi nhận được thư Đình Nhi, Lưu Phong như người gặp hỉ sự, tinh thần sảng khoái, cả khi đi đường đều hơi lâng lâng.
Việc chuẩn bị chiến tranh ba vùng Phúc thành cũng tới giai đoạn kết thúc. Chẳng còn bao lâu nữa là Lưu Phong lại có thể soái lĩnh đại quân đi chiếm các thành trì biên cảnh Phù Tang và cao lệ. Lần này hắn tiếp nhận đề nghị của Lí Hương Quân. Cho dù đánh hạ một tòa thành nào đều là vì kinh tài. Đáng chết thì giết, nên thưởng thì phong tặng. Không bao giờ làm bồ tát sống nữa. Chiến tranh mà, căn bản là tàn bạo. Lưu Phong cho dù là thế mạnh, nhưng cũng không thể thay đổi một tí nào sự thực ấy.
Sáng sớm hôm nay, kế hoạch ban đầu của Lưu Phong là đi xem xét căn cứ huấn luyện mới hoàn thành của thần thánh quân đoàn ở Phúc thành. Cũng không nghĩ bị di nương Thu Sương ngăn cản.
"Phong nhi, hôm nay không có việc gì chứ, ta có việc rất trọng yếu muốn trao đổi với ngươi?. Chúng ta tới phòng của ngươi". Thu Sương tuy là hỏi, nhưng trong giọng nói pha trộn ý tứ không được kháng cự.
Lưu Phong vội vàng nói: "Cũng không có gì đại sự, nếu di nương yêu cầu, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh". Đối với di nương lợi hại đột nhiên xuất hiện này, Lưu Phong phi thường tôn kính, thậm chí còn hơi sùng bái. Cục cưng, đối với người so sánh nổi cùng tiên nhân bất tử, còn dám không tôn kính sao?.
Đi tới phòng Lưu Phong, Thu Sương nhanh chóng khép chặt cửa phòng hỏi: "Tiểu Linh Nhi là con gái ruột của ngươi?". Tuy Thu Sương có thể bói toán đúng, nhưng bây giờ cơ bản là cũng không rõ với số mệnh Lưu Phong. Vì vậy, đối với những tình huống cơ bản của Lưu Phong thì đến giờ nàng cũng chưa sáng tỏ.
"không phải." Lưu Phong thực ra muốn trái lại. Đúng là vừa đến thế giới này thì cơ bản mất đi khả năng sinh sản, làm sao mà đẻ con bây giờ.
"Tuy rằng Linh Nhi không phải con ruột của ta, nhưng mà ta cũng đều yêu thương giống như con đẻ vậy". Lưu Phong cũng không biết di nương lợi hại này vì sao lại quan tâm đến Linh Nhi. Chỉ biết sự thực theo ý mình mà nói.
"Không được, ngươi không thể đối đãi với nó như với con gái được, cùng lắm ngươi chỉ có thể xem nó như tiểu nữ hài tới chơi thôi" Thu Sương thực sự nghiêm túc nói.
"Vì cái gì a?" Lưu Phong hơi khó hiểu hỏi.
Thu Sương ý vị bí ẩn nói: "Lúc này trước tiên ngươi không được xen vào, sau này ngươi sẽ minh bạch. Tóm lại từ nay trở đi, không, từ bây giờ trở đi ngươi không thể đối xử với Linh Nhi như con đẻ được".
"Mặt khác, ta còn muốn nói với ngươi một việc, từ hôm nay trở đi, tiểu Linh Nhi phải đi cùng ta. Nếu không nàng sẽ nhanh chóng gặp phiền toái. Đến lúc đó, nói không chừng ngươi cũng vì thế mà bị cuốn vào lôi thôi trong đó". Thu Sương thực sự chân thành nói.
Lúc đầu Lưu Phong ngẩn người ra, rồi lập tức hỏi: "Hay là bởi vì Linh Nhi là trời sinh linh thể".
Thu Sương gật đầu nói: "Phán đoán của ngươi trên cơ bản là chính xác. Có điều ta muốn nói cho ngươi là, Linh Nhi chẳng những là trời sinh linh thể, mà lại còn là tiên nữ đầu thai. Tin tức này nếu như lộ ra ngoài, bị tu chân giới, bị tiên linh môn biết, khẳng định sẽ gây ra sóng to gió lớn(hiên nhiên đại ba). Đến lúc đó, tiên linh môn nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế đem Linh Nhi về.
"Bọn họ dám? Linh Nhi là hài tử nhà ta mà". Lưu Phong oán hận nói: "có ta ở đây, đừng có ai nghĩ đến ý định truy lùng Linh Nhi".
Thu Sương trầm giọng nói: "Lấy thế lực hiện tại của ngươi, căn bản không có cách nào đấu cùng tiên linh môn. Cho nên bây giờ chúng ta phải che giấu thân phận Linh Nhi. Từ nay trở đi, nàng luôn ở bên người ta. Chỉ cần không gặp mặt, cho dù là chưởng giáo tiên linh môn cũng không có khả năng phát hiện thân thế của nàng".
"Là thế đó"
A, chuyện tiểu Linh Nhi đã làm phiền di nương". Lưu Phong cuối cùng nhẹ nhàng thở phào. Có ở lâu bên cạnh vị di nương lợi hại này thì cũng không ai có thể làm hại tiểu Linh Nhi.
" Chuyện của Linh Nhi, ta sẽ xử lí". Thu Sương nghiêm mặt nói: "Phong nhi, gần đây ngươi quá bận rộn xử lí sự vụ nên cũng lười biếng tu luyện không ít".
Lưu Phong giải thích nói: "Di nương, ta cũng đã cố gắng mà. Ngươi cũng biết, thân phận của ta có rất nhiều chuyện phải tự mình trực tiếp xử lí".
Thư Sương nhè nhẹ thở dài một tiếng, nói: "Ngươi nhất định là phải kinh qua nhiều gian khổ. Hôm nay, di nương tới tìm ngươi còn mục đích khác, chính là nghĩ ra cách giúp ngươi tu luyện, trợ giúp ngươi một tay".
Lưu Phong nghe vậy vội vàng hỏi tới: "Chẳng lẽ di nương có cách tu luyện tắt sao?".
Thu Sương lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Con đường tu luyện chính là cố gắng, cơ duyên cùng ngộ tính, làm gì có thể vay mượn. Nhưng mà với tình hình trước mắt của ngươi, di nương vẫn có thể giúp ngươi một phen".
"Đúng rồi, mẫu thân Linh Nhi ở đâu? Có thời gian ta nghĩ sẽ gặp mặt nàng?" Thu Sương đội nhiên nói.
"Thanh Nghi ở Phong thành, không biết di nương tìm nàng có việc gì?".
Thu Sương thần bí cười cười: "Phương chính là chuyện tốt, sau này ngươi sẽ rõ. Đúng rồi, ngươi có cho rằng khi Linh Nhi trưởng thành sẽ là mĩ nữ không?"
"Đó là đương nhiên" Lưu Phong cười hắc hắc, có chút tự hào nói: "Tiểu Linh Nhi, vừa nhìn thì thấy ngay là tiểu mĩ nữ (mĩ nhân phôi tử). Còn tương lai lâu dài, nói nghiêm túc, chắc chắn phải hơn mẫu thân nàng".
"Ha hả, ta cũng nghĩ vậy". Khi Thu Sương nói những lời này, lại thần bí quay lại cười cười với Lưu Phong. Làm cho da đầu Lưu Phong ngứa ngáy.
"Phong nhi, ngươi xem đây là cái gì?" nói xong chuyện của tiểu Linh Nhi, Thu Sương đưa ra một tảng đá màu vàng nhạt, hả hê vung tay về phía Lưu Phong: "Từ hôm nay trở đi, ngươi tu luyện tại khối Bàn long thạch này. Tin tưởng sẽ có thu hoạch rất lớn".
Bàn long thạch? Lưu Phong cẩn thận đánh giá một chút hòn đá nhỏ vàng nhạt trong tay Lưu Phong, lòng hơi buồn bực. Nhỏ như vậy thì ngồi như thế nào, khẳng định là sẽ đau bàn tọa.
"Yên tâm đi, Bàn long thạch sẽ không làm đau đồn bộ ngươi đâu". Thu Sương đoán được tâm tư Lưu Phong, giải thích nói: "Khối Bàn long thạch này là ta trộm từ tiên linh môn. Không bình thường, hẳn là nó thuộc về bảo bối. Nó tràn ngập tiên linh lực, nhưng lại có tác dụng khống chế tâm ma. Dưới sự hỗ trợ tu luyện của nó, ngươi sẽ tiến bộ rất nhanh". Nói xong chỉ thấy Thu Sương nhẹ nhàng vung tay, ném Bàn long thạch về phía Lưu Phong. Đợi đến lúc Lưu Phong dừng chuẩn xác trên giường, Bàn long thạch cũng đã biến hóa lớn lên đủ để cho Lưu Phong khoanh chân ngồi.
Lưu phong hơi kinh ngạc, cũng không biết di nương lấy trộm bao nhiêu bảo bối của sư môn, chẳng qua toàn bộ tiện nghi này vừa cho mình lại vừa cho chắt tử.
Trời đất ơi, ông đối đãi với Lưu mỗ vẫn là không tệ a.
Mấy ngày nay, có thể nói là Lưu Phong liên tiếp gặp việc vui. Hơn nữa đều là việc vui lớn. Đầu tiên là có thần bí di nương thần thông quảng đại. Giờ lại biết rõ chuyện của Đình Nhi. Không thể không nói là ông trời chiếu cố a.
"Hôm nay là lần đầu tiên, hiệu quả sẽ phi thường rõ rệt. Để không có gì ngoài ý muốn, tự thân di nương sẽ hộ pháp cho ngươi. Chuyện này không thể chậm trễ, bây giờ bắt đầu đi".
Lưu Phong nghe vậy, nhanh chóng tập trung tinh thần, nói một tiếng cảm kích, vội vàng khoanh chân ngồi trên Bàn long thạch.
Lập tức một cỗ lực lượng cường đại có tính xâm lược từ Bàn long thạch bay lên xâm nhập vào thân thể hắn. Cùng lúc đó, Thái âm thất tinh quyết trong cơ thể Lưu Phong bắt đầu tự động vận chuyển, thúc đẩy nguyên anh lực chống lại cỗ lực lượng cường đại kia.
Lần giao phong đầu, lực lượng Bàn long thạch tức thì đánh tan nguyên anh lực, bắt đầu xâm nhập kinh mạch Lưu Phong. Một luồng nóng bỏng tựa như đau đớn nhất thời truyền đến.
Lưu Phong hơi kinh hãi, lực lượng Bàn long thạch hình như có tính ăn mòn, ít nhất kinh mạch hắn không thể tiếp thụ.
Nghĩ đến đây, Lưu Phong vội vàng tăng mạnh nguyên anh lực cùng đối kháng, nhưng mà cũng không chống được như lần trước. Tuy vậy Lưu Phong trước sau không cam lòng, hắn liên tiếp thử nghiệm vài lần.
Thêm vài lần nữa, tuy rằng không thể hoàn toàn chống lại lực lượng Bàn long thạch, nhưng mà cũng thu được một vài hiệu quả. Tối thiểu thì lực lượng Bàn long thạch cũng không xâm nhập được kinh mạch hắn nữa.
Dù sao tình hình đối với Lưu Phong cũng không lạc quan. Thêm vài lần nữa, nguyên anh lực của hắn cũng hao phí thực sự nghiêm trọng, có phần sắp sửa vô lực.
Bất ngờ chính là sau đó thì lực lượng của Bàn long thạch cũng ngừng xâm nhập.
Lưu Phong trong lòng mừng rỡ, không dám chậm trễ nhân cơ hội này dùng Thái âm thất tinh quyết hấp thụ bổ sung lực lượng. Rất nhanh lực lượng thất tinh (tinh thần) từ hư không bị Lưu Phong dẫn động, giống như thủy triều tăng tốc tập hợp hướng về Lưu Phong.
Với lực lượng lớn tinh thần bổ sung, tứ đại nguyên anh trong Lưu Phong tức khắc tỏa sáng lần nữa. Đồng thời, tinh thần lực của hắn cũng lên tột đỉnh.
Cảm nhận được tinh thần lực đậm đặc hơn tại đan điền, Thu Sương tức thì hơi kinh ngạc, không nghĩ tới tốc độ hấp thu tinh thần lực của Lưu Phong nhanh như vậy. Xét theo tình huống hiện tại, đến trước kì tu chân đại hội thì hắn có tu thành thất anh dường như cũng không phải việc gì khó.
Khi nguyên anh lực không ngừng bổ xung, Lưu Phong phát hiện lực lượng Bàn long thạch vừa mới nằm yên, lại phát động công kích hắn. Hơn nữa, so với lần trước còn dũng mãnh hơn.
Lưu Phong đành phải ra sức kháng cự.
Sau vài lần đọ sức, lực lượng bổ xung trong cơ thể hắn lại bị tiêu hao gần hết. Cùng lúc đó lực lượng trong Bàn long thạch cũng ngừng đình chỉ công kích.
Lưu Phong rơi vào đường cùng, đành phải một lần nữa thúc đẩy Thái âm thất tinh quyết hấp thu tinh thần lực để bù lại lực lượng của mình bị tổn thất. Lúc này, hắn phát hiện tốc độ hấp thu chuyển hóa tinh thần lực của tứ đại nguyên anh rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Ngồi trên Bàn long thạch, Lưu Phong bắt đầu suy tư về hiện tượng kì quái này. Trong lòng thầm nghĩ hay là Bàn long thạch cố tình tiêu hao lực lượng của mình, khai phá tiềm lực của mình, làm cho bản thân mình không ngừng lớn lên.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lưu Phong không khỏi lộ ra một tia bối rối, nhíu mày đứng lên, tâm trạng bên trong hoang mang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.