Chương trước
Chương sau
Trong đại sảnh ngày càng náo nhiệt phi thường. Một mùi xú vị xông thẳng vào mũi. Những tiếng quát, tiếng nam nhân thở dốc, tiếng nữ nhân rên rỉ cùng hội tụ ở một chỗ, giống như một bản hòa tấu thối nát vậy.
Lưu Phong lần nay xem như được kiến thức rồi, mấy cái thứ binh lính rác rưởi. Quả thực là không còn gì để nói, đến cái bao phòng cũng không cần dùng, có thể tự nhiên làm ngay tại đại sảnh.
Một đám ngạ lang (sói đói) a!
"Tất cả đều cút cho ta!"Lưu Phong bay lên, hạ xuống ở một cái bàn trong đại sản, quát lên một tiếng. Thanh âm mặc dù không lớn nhưng lại ẩn dấu linh lực, nên hiện trường tuy loạn nhưng ai cũng có thể nghe thấy được.
"Mẹ nó, một đám rác rưởi mà, là ai cho các ngươi tới đây để phiêu kỹ (chơi gái),lão tử nhất định sẽ đem các ngươi xử trí theo quân pháp."Lưu Phong hung hăng nói một câu.
Mấy tên quan quân đang làm rất sảng khoái, bị Lưu Phong dọa cho một hồi, có lẽ thành bệnh liệt dương rồi.
"Là hắn!"
Rất nhiều binh lính đã nhận ra Lưu Phong, vội vàng đẩy nữ nhân dưới hạ thân ra, mặc lại quần. Thủ đoạn của Lưu Phong bọn chúng đã được thấy qua, trứng của Phi Hổ tướng quân chính là do hắn một cước phá nát. (dã man wa, đá phát nát hột, sau này em phi hổ làm ăn kiểu gì)
Rất nhanh trong đại sảnh xảy ra một trận gà bay chó chạy, thời gian cũng không dài, tất cả binh lính cùng với quan đều đã chạy hết ra ngoài.
Kỹ viện lão bản trông thấy Lưu Phong tới, thân thể khẽ run lên một chút nhưng trấn tĩnh lại được ngay. Vặn vẹo mỹ đồn, đi tới, phong tao đối diện với Lưu Phong mà cười nói: "Ôi chao, vị đại nhân này, tất cả mọi người chỉ là đến đây tìm vui thôi, việc gì mà ngài phải phát hỏa vậy chứ. Trên lầu hữu thượng là tốt nhất, hôm nay ta mời, xin vị đại nhân này cấp cho ta chút mặt mũi."Đối với Lưu Phong, kĩ viện lão bản hiển nhiên là biết rõ. Thậm chí còn khắc cốt ghi tâm. Nàng chính là nữ nhân trong sạch nọ bị tên ác tặc dùng thủ đoạn hèn hạ đoạt đi, chỉ là nàng không ngờ tới lại gặp hắn ở cái chỗ này.
Lưu Phong nghiêng đầu nhìn lão bản, mập mờ cười nói: "Cũng không tệ, đúng là nữ nhân xinh đẹp. Nếu ngươi tự mình bồi tiếp, ta còn có điểm hứng thú."
Kỹ viện lão bản nhìn Lưu Phong, trong lòng hơi không tự nhiên, nhưng lại không dám trái ý hắn, cũng không biết lần này hắn đến có mục đích gì, đành phải quyến rũ cười nói: "Đại nhân kim khẩu, Phỉ Nhi cung kính không bằng tuân lệnh. ."Nói đến đây, sắc mặt lão bản chợt biến đổi, mình như thế nào lại nói tên cho hắn, nhưng cũng không nên khẩn trương, may là nàng đã dịch dung, sợ là không ai có thể biết được thân phận chân thật của nàng(sax, bao nhiu người đọc biết mà bảo không có ai, pó tay)
Lưu Phong nhìn chằm chằm vào Phỉ Nhi, gật đầu tán thưởng: "Ân, đúng rồi, có Phỉ Nhi tiểu thư xinh đẹp như vậy bồi tiếp, ta tin chắc rằng tâm tình sẽ rất vui vẻ."
Sau đó, Phỉ Nhi đưa Lưu Phong lên lầu hai, Nhiệt tình phong tao đưa hắn ngồi ở ghế trên.
Đang muốn đi tìm kĩ nữ lại cho hắn, Lưu Phong đột nhiên lại kéo nàng ngồi lên đùi hắn, cười nói: "Phỉ Nhi tiểu thư, vừa rồi chúng ta nói không phải tốt lắm sao? Hôm nay nàng hãy tự mình giúp ta."
Phỉ Nhi bị Lưu Phong ôm lấy, thân hình không cách nào nhúc nhích, sắc mặt có chút khẩn trương. Tuy vậy nàng vẫn tự trấn tĩnh lại thần sắc, nhẹ giọng mị tiếu (cười mị hoặc): "Đại nhân, ta già rồi, sợ là không xứng với người trẻ tuổi lại tuấn kiệt như ngài, không bằng ta gọi cô nương đẹp nhất thiên đường đến bồi tiếp ngài?"
"Hắc hắc, ngươi cũng không có già, tuổi của ngươi như vậy vốn là cái tuổi có vị đạo nhất, bổn quan rất thích những người như vậy, không cần thay đổi."Lưu Phong vô sỉ cười cợt, tay trái ôm Phỉ Nhi, tay phải thì luồn hẳn vào trong váy nàng, tại mỹ đồn của nàng mà vuốt ve.
"Ai cha, Phỉ Nhi công chúa, lâu rồi không gặp, mông ngươi vẫn gợi cảm như vậy, cực kì co dãn, chỉ là ta không hiểu, nàng đường đường là công chúa Cao Lệ, như thế nào lại luân lạc thành kỹ viện lão bản?Để ta đoán đi, ngươi sẽ không để chỗ này làm yểm hộ, điều tra tin tức tin tức quân đội của chúng ta chứ?"Lưu Phong đã sớm nhìn ra thân phận của Phỉ Nhi, cũng không giấu diếm, mở miệng nói luôn.
"Đại nhân, người nói cái gì ta không rõ, Phỉ Nhi từ nhỏ xuất thân thanh lâu, cái gì công chúa hay không công chúa chứ."Phỉ Nhi nghe xong Lưu Phong nói, sắc mặt đại biến, nàng nghĩ Lưu Phong hiện tại chỉ là hù dọa, phải biết rằng nàng bây giờ đang dịch dung.
"Được rồi, Phỉ Nhi công chúa, từ khi thấy nàng, ta chỉ cần liếc mắt một cái đã khám phá ra thân phận, thủ đoạn dịch dung của nàng không lừa được ta đâu. Huống chi ta vừa mới sờ mông ngươi, cảm giác này tuyệt đối không sai được."Lưu Phong mập mờ cười nói.
"Ngươi vô sỉ, hạ lưu."Phỉ Nhi giờ phút này ngọc đồn bị Lưu Phong vuốt ve, tai lại nghe được ngôn từ vô sỉ của hắn, hạ thân sinh ra một cảm giác khác thường.
"Nếu người không thừa nhận, ta sẽ tiếp tục đi xuống. ."Lưu Phong cười hắc hắc, thân thể Phỉ Nhi bỗng nhúc nhích, phù hợp cho tay phải của Lưu Phong hướng về nơi cấm địa của nữ nhân.
Phỉ Nhi vội vàng cầu xin: "Đại nhân, người để ta đi, người muốn đùa giỡn với nữ nhân, ta tìm cho người tám người mười người để người chơi cùng được không?"
"Ít nói nhảm đi. Trừ phi nàng thừa nhận thân phận của mình, nếu không thì."Lưu Phong ôm Phỉ Nhi, cười xấu xa. Ngón tay hắn đã thành công sờ tới nơi riêng tư của nàng.
Thân hình nữ nhân run rẩy một trận. Trong miệng thậm chí còn phát ra tiếng rên rỉ kiều mị.
"Vô sỉ, hỗn đàn."Phỉ Nhi vừa mới mở miệng mắng vài tiếng đã bị cái miệng rộng của Lưu Phong chế trụ, tham lam cuốn lấy cái lưỡi thơm tho hấp dẫn của nàng.
Bên cạnh có vài tên thuộc hạ của Phỉ Nhi, chứng kiến cảnh chủ tử bị Lưu Phong khinh bạc cũng không dám hành động. Khi bọn hắn thấy Phỉ Nhi trong lòng Lưu Phong nhích người làm nũng, thậm chí khi bị hôn, trên mặt hiện ra thần sắc khó tin. Nhất là họ hiểu rõ thân phận của Phỉ Nhi, cơ hồ cho rằng mình đã nhìn lầm người.
Đáng thương nhất là Phỉ Nhi, bị Lưu Phong chế ngự không cách nào chống cự, nhưng trong mắt người ở ngoài nàng thì nàng cũng là tự nguyện.
"Phỉ Nhi công chúa, để cho người của ngươi lui đi, lão tử không có thói quen biểu diễn kích tình cho người khác xem."Lưu Phong dừng hôn, ngẩng đầu lên, phi thường khó chịu nhìn qua mấy tên thuộc hạ, tay phải vẫn không cố kị vuốt ve nơi bí mật của nữ nhân, lòng hô quá đã.
Bị Lưu Phong khinh bạc một trận, thân thể Phỉ Nhi có chút nóng lên, cỗ cảm giác khác thường trong lòng cũng càng phát ra mãnh liệt.
Bị Lưu Phong uy hiếp, Phỉ Nhi đành phải nói một tiếng, để cho thuộc hạ của mình rời đi.
"Phỉ Nhi công chúa, nàng còn không định thừa nhận thân phận của mình sao?"Lưu Phong tay phải nắm lấy mỹ đồn, tay trái từ cổ áo nàng đi vào, vuốt ve bộ ngực sữa, trong lòng hô quá tuyệt không thôi.
Phỉ Nhi mặc dù kiệt lưc, để cho tâm tình của mình bĩnh tĩnh, nhưng cỗ hỏa nhiệt từ mông và ngực truyền đến làm cho nàng khó lòng kìm nổi chút cảm giác tê dại.
Lần trước cùng làm việc đó với Lưu Phong tới giờ đã qua mấy ngày. (Người biên: Làm chuyện gì thì ai cũng biết). Phỉ Nhi lớn tới ngần này, đó mới là lần đầu tiên. Tình dục bị áp chế lâu ngày dưới sự kích thích của Lưu Phong từ từ bùng lên.
Hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập, Trong lòng nàng dần dần xuất hiện một tia cảm giác làm cho nàng sợ hãi. Nàng biết, cứ như vậy thì sớm muộn nàng cũng nhịn không nổi.
"Ai da, Phỉ Nhi công chúa, nàng đúng là vẫn còn phong tao như thế, đều ẩm ướt hết cả rồi."Dù còn cách lớp quần áo nhưng Lưu Phong đã cảm giác được hạ thể của Phỉ Nhi đã trở nên ẩm ướt.
Thân thể Phỉ Nhi run rẩy, trong lòng không khỏi sợ hãi, đồng thời cũng thầm mắng mình không nghiêm chỉnh.
Đáng tiếc là nàng không biết, nữ nhân bị Lưu Phong động chạm, không người nào có thể nghiêm chỉnh nổi.
Bởi vì đặc tính của dục ma linh lực, nữ nhân chỉ cần cùng Lưu Phong hoan hảo, đừng nghĩ đến việc cự tuyệt hắn. Thậm chí chỉ cần Lưu Phong đã làm, có thay một nam nhân khác cũng chẳng còn cảm giác gì.
Đương nhiên trên đời này có hay không nam nhân tốt hơn so với Lưu Phong còn phải nói sao.
"Ác tặc, cầu xin ngươi buông tha cho ta được không? Ngươi muốn cái gì, ta cũng đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi buông tha ta được không? Cầu xin ngươi đó?" Phỉ Nhi cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng cầu khẩn, hi vọng Lưu Phong có thể buông tha cho nàng.
Lưu Phong cũng không hề buông tha, mà là tiếp tục kĩ xảo kích thích, không ngừng kích thích những bộ vị mẫn cảm của nữ nhân, mặc dù là còn cách lớp y phục nhưng tư vị này chính là để cho Phỉ Nhi không muốn ngừng lại.
"Phỉ Nhi công chúa, nàng nói xem nàng có thể cho ta cái gì?" Lưu Phong cười nói: "Ngoài thân thể của nàng, nàng còn có thể cho ta cái gì?"
"Đương nhiên nếu nàng không ngại nói, trước tiên nàng có thể cho ta biết nàng giả trang kĩ viện lão bản để làm gì?"
Phỉ Nhi nghe vậy, trong lòng biết kế hoạch cùng hành động của mình đã bị Lưu Phong biết được.
Nàng biết chính mình hôm nay khó thoát khỏi kiếp này rồi.
Bất quá, vì lợi ích của quốc gia, nàng quyết định thà chết không nhận.
Lần này phụ trách biên cảnh phòng ngự chính là tam ca của nàng Lý Huyền Trí.
Nói một cách khác, đó chính là vì Cao Lệ tam vương tử.
Cao Lệ vương phần đông là con gái, Phỉ Nhi và Lý Huyền Trí là cùng cha cùng mẹ thân huynh muội. Lần này Lý Huyền Trí phụ trách phòng ngự, chính là một lần khảo nghiệm của Cao Lệ vương với hắn, quan hệ đến cả việc lập thái tử trong tương lai. Làm thân muội muội của hắn, Phỉ Nhi tự động vì ca ca phân ưu.
Cho nên nàng mới giả làm kĩ viện lão bản, tiềm phục ở Phúc thành để thu thập tin tức tình báo.
Vốn tất cả đều tiến hành dựa theo kế hoạch của nàng, nhưng nàng ngàn vạn lần không nghĩ rằng Lưu Phong lại đến Phúc thành, mà lại là tiên phong của viễn chinh đại quân.
Đối với nam nhân giống như ác ma này, Phỉ Nhi hiểu rất rõ ràng, hắn thật đáng sợ, tam ca chắc chắn không phải đối thủ của hắn.
"Đại nhân ta thật sự không hiểu người nói cái gì? Phỉ Nhi chỉ là lão bản, cùng với người nói cái gì mà công chúa không hề có chút quan hệ?"
"Có đúng vậy không?" Lưu Phong cười hắc hắc, ôm ngang lấy người Phỉ Nhi, đi vào bên trong sương phòng, đặt nàng lên chiếc giường rộng lớn. Lập tức đè lên người nàng, hai tay đặt trên bộ ngực bão mãn của nàng mà xoa nắn, tận tình hưởng thụ cảm giác mềm mại từ bàn tay truyền tới. (Người biên: Sướng!)
Công bằng mà nói, ngực của Phỉ Nhi so với Mộ Dung Tuyết và Trương Mỹ Nhân còn có chút chênh lệch, nhưng vì địa vị của nàng khiến cho Lưu Phong có chút cảm giác khác thường.
Công chúa của Bổng tử a!
Mẹ nó, đêm nay nhất định phải hảo hảo xử lý nữ nhân này.
"Đại nhân, người muốn làm gì?"Thấy ánh mắt Lưu Phong tràn đầy dục hỏa, Phỉ Nhi hoàn toàn tuyệt vọng, nàng biết đêm nay lại bị lăng nhục rồi. (Người biên: cái này gọi là "cưa sừng làm nghé" biết mà còn vờ ngây thơ)
"Phỉ Nhi công chúa, không nên làm ra bộ dạng oán hận như vậy, kỳ thật chúng ta đều biết thân thể của nàng đã rất cần rồi, bởi vì nơi này của nàng đã ẩm ướt."Nói rồi Lưu Phong tại nơi riêng tư của nữ nhân sờ soạng một chút, làm cho Phỉ Nhi toàn thân run lên, nhịn không được khẽ rên rỉ một tiếng.
Đáng chết, tại sao lại như vậy? Chẵng lẽ ta thật sự là nữ nhân dâm đãng? Đối với phản ứng của chính thân thể mình, ngay cả Phỉ Nhi cũng có chút giật mình.
Lưu Phng nói đúng, thân thể nàng đã động tình.
Đối với chuyện Lưu Phong sắp sửa làm, sâu trong nội tâm của nàng cũng có chút khát vọng mơ hồ.
Không sai, chính là khát vọng.
Giờ khắc này, trong đầu nàng thậm chí hiện ra tình cảnh lần trước Lưu Phong và nàng cùng một chỗ.
"Không nên, ta đã xuất giá. Ta đã có nam nhân khác, người chẳng lẽ không có ngại một chút nào sao?" Dưới tình thế cấp bách, Phỉ Nhi tùy ý tạo ra một cái lý do.
Lưu Phong cười hắc hắc, sờ sờ khuôn mặt Phỉ Nhi một chút, cười nói: "Phỉ Nhi công chúa, ngươi rốt cuộc đã thừa nhận rồi."
Phỉ Nhi hơi kinh hãi, lúc này mới ý thức được mình phạm phải một sai lầm lớn rồi.
"Thừa nhận cái gì?" Phỉ Nhi mắng: "Ác tặc, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi, nam nhân của ta sẽ trả thù cho ta."
Lưu Phong cười lớn một tiếng, khinh thường nói: "Được rồi, Phỉ Nhi công chúa, không cần diễn trước mặt ta(đoạn này ta bịa-người biên: ta thấy bịa đúng ^^). Ngươi là nữ nhân của ta, ngươi tuyệt đối sẽ không thích nam nhân khác, điểm này ta tuyệt đối tự tin. Bây giờ ngươi bảo đã có nam nhân khác, ta cũng không ngại "chơi" ngươi, có lẽ như vậy càng thêm tư vị kích thích."
"Vô sỉ, hạ lưu."
Nghe Lưu Phong nói, Phỉ Nhi hoàn toàn không biết nói gì.
Nàng lần đầu tiên hiểu rằng, con người thật sự có thể vô sỉ đến mức này.
"Cảm ơn ngươi đã khích lệ, ta cũng không nhận ra vô sỉ có cái gì là xấu"Lưu Phong mỉm cười, lời nói lại ra vẻ thân sĩ (là mấy tên có học, mài đít quần trên ghế nhà trường ngày xưa ấy).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.