Chương trước
Chương sau
Lưu Phong ân một tiếng, gật đầu nói: "Ta biết rồi."
"Phu nhân người có thể yên tâm nghỉ ngơi đi. Bây giờ việc bảo tồn thể lực với người mới là trọng yếu." Lưu Phong vừa thúc giục vừa khuyên một câu.
"Ân." Mộ Dung phu nhân thấp giọng đáp, mặt nổi lên màu phấn hồng nhàn nhạt, nhẹ nhàng nghiêng đầu vào lồng ngực Lưu Phong, từ từ khép mắt.
Mộ Dung phu nhân đã nhắm mắt lại, bây giờ Lưu Phong đã có thể quang minh chính đại mà ngắm nghía đôi gò bồng bạo mãn kia quả nhiên kích thích thật không thể khống chế được.
"Tiểu tử thúi, ngươi đúng là đại sắc lang, ngay cả mẹ vợ cũng không buông tha."Ngay khi trong lòng Lưu Phong rung động, âm thanh của Bạch Khiết lại xuất hiện trong óc Lưu Phong.
"Đừng cho rằng ta không dám làm gì ngươi, nếu ngươi còn nói bậy, ta sẽ suy nghĩ về tội phỉ báng của ngươi." Lưu Phong có chút e ngại nói: "Nói đi, tới cùng ngươi đã phát hiện cái gì?"
"Thần lực." Bạch Khiết đơn giản nói, nhưng Lưu Phong nghe lại giống như ở trong sương mù.
"Nếu ta đoán không sai, lực lượng quỷ dị ở nơi này chính là Thần lực trong truyền thuyết." Bạch Khiết chăm chú nói.
"Thần lực trong truyền thuyết?" Lưu Phong hơi kinh hãi, khó tin nói: "Ngươi đừng có nói với ta, trên đời này thật sự có thần linh tồn tại?"
Đối với vấn đề Lưu Phong hỏi, Bạch Khiết cũng khó có thể trả lời, nàng cẩn thận suy nghĩ lại một chút nói: "Sự tích về thần linh, ta cũng có xem qua trong một cuốn điển tịch từ xưa. Cụ thể có hay không ta cũng không rõ lắm. Bất quá, lực lượng nơi này so với điển tích ghi lại thì có chút giống nhau."
"Như vậy, chúng ta làm sao bây giờ?" Lưu Phong dò hỏi.
"Ta đã cảm ứng được ngọn nguồn của lực lượng to lớn kia, để ta dẫn ngươi đi xem, nói không chừng chúng ta sẽ có thu hoạch bất ngờ." Bạch Khiết đề nghị.
Lưu Phong không cho là đúng, hắn không cho rằng tại cấm đia Huyết tộc lại gặp thần linh. Điều này thật là bất hảo, nói không chừng có thể là tổ tông Huyết tộc nữa ấy chứ.
Từ khi đến thế giới này cho tới nay, hắn biết hết thẩy mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.
"Được rùi, chúng ta đi xem, nhưng mà." Lưu Phong cúi đầu nhìn Mộ Dung phu nhân trong lòng hắn: "Phu nhân thì làm sao bây giờ?" Từ Mộ Dung phu nhân truyền đến tiếng thở đêu đều nhẹ nhàng cho thấy nàng ta thực sự đang ngủ.
"Tiểu tử thúi, ngươi không bỏ được mẹ vợ sao, nhanh lên. Đánh thức nàng dậy, chúng ta cùng đi xem. Ta nghĩ, lúc này đây đối với ta và ngươi mà nói cũng có thể là một cơ hội." Bạch Khiết thúc giục nói.
Lưu Phong suy nghĩ trong chốc lát, không thể làm gì khác hơn là đánh thức Mộ Dung phu nhân đang ngủ dậy. Thật thương cảm cho nàng, vừa mới ngủ được nửa canh giờ.
""Đánh" vào chỗ nào cho nàng ta thức dậy bây giờ?"
Lưu Phong thoáng do dự một chút, đưa tay vỗ nhẹ vào bộ ngực nữ nhân đang phập phồng vài cái, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, dậy. dậy." Ông trời làm chứng, ta chỉ muốn đánh thức nàng dậy thôi. (mịa mặt dày thế)
"Phu nhân dậy, dậy." Có lẽ âm thanh của Lưu Phong quá nhỏ, hay vì Mộ Dung phu nhân quá mệt mỏi, nàng vẫn ngủ không hề tỉnh lại.
Lưu Phong trong lòng rất là vui vẻ, nhân cơ hội đưa tay, rốt cuộc cũng chạm tới địa phương bạo mãn của nàng.
"Phong nhi, ngươi đang làm cái gì vậy. ?" Rốt cuộc, Mộ Dung phu nhân đã tỉnh lại, đôi mắt nhìn vào tay Lưu Phong đang đặt trên ngực của chính mình.
Lưu Phong có chút ngại ngùng vội vàng nói: "Phu nhân, ta chỉ định đánh thức ngươi dậy, có chút tình huống mới."
Mộ Dung phu nhân có chút cau mày, cả giận nói: "Còn không mau bỏ tay của ngươi ra." Nói rồi nàng từ trong lòng Lưu Phong đứng dậy, sắc mặt rõ ràng rất tức giận.
Lưu Phong âm thầm tự trách, chính mình có chút bất cẩn. Miệng gọi nàng lại không nghe thấy, trong khi động tác của đôi tay lại bị nàng nhìn thấy. Nhìn bộ dáng của nàng, xem ra hơn phân nửa là không tin rằng mình chỉ muốn đánh thức nàng dậy mà thôi.
"Phong nhi, ngươi." Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng, nhưng lại không biết nói gì nữa. Nàng tin tưởng Lưu Phong nên mới nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, nhưng lại không hề nghĩ rằng, hắn lại dám chiếm tiện nghi mình.
Lưu Phong trong lòng khẩn trương, ông trời làm chứng, ý định ban đầu của hắn là muốn đánh thức nàng dậy, về phần lợi dụng đó chỉ lại phụ: "Phu nhân ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi. Ta thật sự chỉ muốn đánh thức người. . Ta phát hiện ra rằng lực lượng kì quái rất có thể là Thần lực trong truyền thuyết. Cho nên ta muốn đánh thức người dậy đi nhìn xem sao. Ta thật sự không có ý gì khác. ."
"Thần lực?" Mộ Dung phu nhân bán tín bán nghi (chỗ này định việt hóa nhưng để hán việt hay hơn) "Thật sự là Thần lực sao?"
Lưu Phong gật đầu nói: "Ân, đúng là Thần lực, chúng ta cùng đi xem đi."
Mộ Dung phu nhân chăm chú nhìn vẻ mặt Lưu Phong, không giống vẻ nói dối, sắc mặt có vẻ hòa hoãn một chút, nhưng trong lòng vẫn còn chút bất mãn với Lưu Phong.
Cho dù ngươi nói là thật, muốn đánh thức ta dậy, cũng không cần chạm đến dịa phương kia, ngươi hoàn toàn có thể cho tay lên chỗ khác mà. Tiểu sắc lang, quay trở về nhất định để Uyển nhi thu thập ngươi.
"Phu nhân, nơi này ánh sáng không tốt, vì phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta nên cầm tay nhau, như vậy sẽ ổn thỏa hơn." Lưu Phong vươn tay ra.
Bởi chuyện trước đó, Mộ Dung phu nhân có chút do dự, có trời mới biết tiểu sắc lang có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình hay không.
Lưu Phong thấy Mộ Dung phu nhân có vẻ do dự, trong lòng nổi lên một trận buồn bực, thật có trời đất chứng giám, ta lần này tuyệt đối là chỉ có lòng tốt.
"Ân." Cuối cùng Mộ Dung phu nhân vẫn còn u sầu đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay Lưu Phong, ánh sáng nơi này thật sự không tốt.
Thật mềm mại, thật là trơn. Lưu Phong trong đầu âm thầm khen ngợi một câu.
Đã qua rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên mà Mộ Dung phu nhân cùng nam nhân khác ngoài trượng phu mình thân cận như vậy, mặc dù có nguyên nhân, nhưng cũng khiến nàng ngượng ngùng, vẻ mặt đỏ ửng.
"Đáng chết, chánh sự quan trọng hơn, ngươi có thể chăm chú được hay không?" Tựa hồ cảm ứng được biến hóa trong lòng Lưu Phong, Bạch Khiết không khỏi tức giận một hồi, lên tiếng nhắc nhở hắn.
Lưu Phong lúc này mới phục hồi tinh thần, xóa bỏ ý nghĩ hoang đường trong lòng, theo sự chỉ dẫn của Bạch Khiết, chậm rãi tiến về phía trước.
Ước chừng được một khắc thời gian, Lưu Phong cùng Mộ Dung phu nhân đi đến một con đường đầy bóng tối, không có chút ánh sáng.
Bạch Khiết vội vàng nhắc nhở: "Đi vào, ta cảm ứng được Thần lực phát ra từ bên trong nới này."
Lưu Phong có chút do dự: "Ngươi khẳng định là chỗ này không có chút nguy hiểm nào?"
Bạch Khiết không khỏi tức giận nói: "Tiểu tình nhân, khí khái anh hùng cứu mĩ nhân khi trước chạy đi đâu mất rồi, đi vào nhanh lên, nói không chừng bên trong có một đại mĩ nhân đang chờ ngươi giải cứu đấy."(Ta đi liền à)
"Còn chờ đợi gì nữa, đồ nhát gan." Thanh âm bất mãn của Bạch Khiết lại truyền tới.
Mẹ kiếp bất kể có chuyện gì, trước tiên cứ tiến lên đã. Lưu Phong không muốn để cho đàn bà xem thường mình. Đương nhiên điểm quan trọng là hắn rất hứng thú với cỗ Thần lực này. Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác được rằng tam đại nguyên anh trong cơ thể hắn lại có vẻ như động đậy, thúc giục.
Kéo Mộ Dung phu nhân đi tới, Lưu Phong không quay lại, tiến vào thông đạo, qua thời gian không dài, hai người thấy được một tia sáng ở phía trước.
"Phong nhi mau nhìn xem, phía trước có ánh sáng." Đàn bà thủy chung vẫn sợ bóng tối. Mặc dù nam nữ khác biệt, nhưng kể từ khi tiến vào thông đạo, Mộ Dung phu nhân cùng Lưu Phong thân thiết ở cùng một chỗ, thậm chí có mấy lần xuất hiện dị tượng, nàng còn trốn vào trong lòng Lưu Phong. Bây giờ rốt cuộc thấy được ánh sáng, tâm tình nàng tự nhiên kích dộng lên hẳn. Nhưng trong lòng Lưu Phong lại hi vong bóng tối có thể kéo dài một chút, như vậy có thể để cho hắn cơ hội lợi dụng.
Bước nhanh tới, hai người lại bị một bức tường khí vô hình ngăn cản.
Bạch Khiết nhắc nhở: "Tiểu tình nhân, hãy thử sử dụng Hạo Thiên Kiếm phá hủy phong ấn."
Lưu Phong nhất thời hiểu ra, tạm thời buông tay Mộ Dung phu nhân ra, hai tay nắm chặt Hạo Thiên Kiếm, đem nguyên anh lực mỏng manh yếu ớt trong cơ thể rót vào kiếm thế, dùng sức chém mạnh ra ngoài.
Quả nhiên, bức tường khí kia đã bị phá, hai người thuận lợi đi vào. Trong nháy mắt tu vi bị phong ấn của hai người nhanh chóng phục hồi như ban đầu. Trước mặt hai người là một tòa cung điện to lớn, huy hoàng và nguy nga.
"Cung điện thật xinh đẹp!" Yêu cái đẹp vốn là bản tính của nữ nhân, Mộ Dung phu nhân nhất thời kêu lên một tiếng.
Ngay lúc ấy, bỗng nhiên một tiếng long ngâm vang lên, theo sau đó, một cỗ hơi thở cường hãn hướng về hai người thổi tới. Lưu Phong vội vàng đề tụ nguyên anh lực giữ cơ thể đứng vững.
Nhưng Mộ Dung phu nhân tu vi không đủ, không thể đứng vững. Ngay khi nàng sắp té ngã, Lưu Phong nhân cơ hội đỡ lấy nàng, một tay ôm eo nàng, một tay cầm Hạo Thiên Kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Nơi đây là Thần điện, các ngươi không thể xâm phạm, nhanh chóng rời đi mau." Tiếng nói vang lên, một Kim Giáp Thần Nhân tay cầm đại đao đột ngột xuất hiện trước mắt Lưu Phong và Mộ Dung phu nhân.
Kim Giáp Thần Nhân hai mắt chói sáng kim quang, cỗ hơi thở cường hãn là từ trên người hắn phóng thích ra.
Khí tức cường đại từ Kim Giáp Thần Nhân gây áp lực lên Lưu Phong, hắn không thể biết chính mình có hay không có thể đánh thắng được đối phương, hắn cũng không biết người trước mặt này là địch hay là bạn.
"Vị đại ca này, chúng ta trong lúc vô ý xông vào, quả thực cũng không có ác ý, ngươi nói nơi này là Thần điện. Có thật vậy không?" Lưu Phong đè nén sự vui sướng trong lòng, cười a a nói: "Thật sự là có Thần linh hay sao? Nếu chúng ta đã vào được trong này thì chắc là có duyên. Đại ca, không bằng ngươi giúp chúng ta dẫn đường một chút, cho chúng ta đi bái tế Thần linh nhé."
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, cũng âm thầm trách, người này đúng là lá gan lớn thiệt, bây giờ là lúc nào mà cư nhiên còn dám đùa bỡn.
"Nhanh nhanh rời đi, nếu không sẽ chết." Kim Giáp Thần Nhân dường như không để ý tới vẻ mặt tươi cười của Lưu Phong, lạnh lùng như lúc trước, cảnh báo một câu.
Lưu Phong nhất thời tức giận, ta phải nghe ngươi sao, lão tử lần đầu thấp giọng nói chuyện, ngươi ngay cả một chút mặt mũi cũng không cấp cho ta.
"Lão tử không đi, có phải ngươi thật sự muốn giết ta. Các ngươi tới cùng là Thần linh hay là ác linh, Thần linh gì như các ngươi mà không nói lý như vậy." Thật không biết xấu hổ, đối với ta ngang ngược như vậy, ta đây sẽ không khách khí. Lưu Phong chuẩn bị đánh giá một chút, tam đại Nguyên Anh của mình nếu gia tốc đến cực hạn, xem như tương đương với Kim Giáp Thần Nhân. Hơn nữa còn có Bạch Khiết, đối phó với tên này hẳn là không có nhiều vấn đề.
"Nhanh nhanh rời đi, nếu không. chết."
Lưu Phong nói vài câu tàn nhẫn, nhưng cuối cùng, Kim Giáp Thần Nhân vẫn lạnh lùng như lúc trước cảnh cáo.
Bạch Khiết vội nói: "Tiểu tình nhân, đây chỉ là khôi lỗi, hắn không hiểu lời ngươi nói."
Lưu Phong cảm thấy trong lòng buồn bực, chính mình nãy giờ khua môi múa mép với một khôi lỗi, thảo nào hắn một chút phản ứng cũng không có.
"Tiểu tình nhân, phải đánh bại khôi lỗi này." Bạch Khiết giải thích: "Chức trách của khôi lỗi này là thủ hộ Thần điện, chỉ có đánh bại hắn, ngươi mới có tư cách tiến vào Thần điện."
Lưu Phong âm thầm gật đầu, lập tức ôn nhu nói với Mộ Dung phu nhân: "Phu nhân, người hãy lùi ra sau vài bước, đợi lát nữa ta cùng khôi lỗi này sẽ có một trận đấu ác liệt."
Mộ Dung phu nhân trong lòng căng thẳng vội hỏi: "Phong nhi, không có vấn đề gì chứ?"
"A a, phu nhân người yên tâm."
"Tên khôi lỗi chết này, còn chưa tránh ra, thật sự muốn để cho ta phải đánh tan ngươi?" Lưu Phong khoe khoang nói.
"Ngươi mới là khôi lỗi." Đọt nhiên, Kim Giáp Thần Nhân, bộ mặt bất mãn, phản bác lại một câu.
Lưu Phong nhất thời kinh ngạc, chẳng nhẽ Bạch Khiết nói sai rồi, thật oan uổng cho vị đại ca này rồi.
"Tiểu tình nhân, thật ngại quá, ta nghĩ sai rồi, hắn có thể không phải là khôi lỗi." Bạch Khiết dường như cũng cảm ứng được điều gì đó, vội vàng sửa lại lời nói.
Ta kháo, mình ngươi mắc lỗi ngớ ngẩn, nhưng lại làm cho ta mất mặt.
"Vị đại ca này, thật ngại quá, là ta hiểu lầm. a a, ngươi không phải là khôi lỗi là tốt rồi, nói cho cùng gặp nhau chính là duyên phận. Hay là ngươi dẫn đường giúp chúng ta tiến vào bên trong đi" Lưu Phong cười hi hi nói.
"Mục đích các ngươi đến, chủ nhân đã biết, các ngươi muốn tiến vào bên trong cũng được, nhưng trước hết phải đánh bại ta, nếu không, hay là mời các ngươi về đi!" Kim Giáp Thần Nhân vẫn lạnh lùng như trước nói.
Lúc này, Lưu Phong đã hoàn toàn tức giận, khuôn mặt tươi cười của lão tử phí công rồi. Thật là lãng phí cảm tình.
"Đã vậy, chúng ta phải đắc tội rồi, bất quá ta nói trước, chỉ điểm tới là dừng a." Với Kim Giáp Thần Nhân, trong lòng Lưu Phong vẫn còn chút e ngại.
Kim Giáp Thần Nhân cũng không nói nhảm, đại đao trong tay đột nhiên chém về phía trước, một đạo đao mang mầu vàng trực nhằm tới phía Lưu Phong.
Lưu Phong cũng không e ngại, lập tức tấn công mãnh liệt, khí thế không giảm. Hạo Thiên Kiếm đột nhiên đảo qua, nhằm đao mang kích phá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.