Chương trước
Chương sau
Mỹ nữ này quả nhiên tâm tư kín đáo.
Lưu Phong cười gượng một tiếng, nói: "Uyển Nhi muội muội, nói đến đây, ta cũng không muốn giấu muội nữa. Ta thừa nhận đã khôi phục một ít ký ức, nhưng rất mơ hồ, cảm giác giống như đang mơ vậy, cho nên rất nhiều việc ta không dám khẳng định. Về phần phát triển thế lực thực ra chỉ là ước nguyện tự bảo vệ mình của ta. Hồi đó ta phụng mệnh xuống núi là hiệp trợ Phượng viên và Tứ sư tôn. Ai ngờ lại xây dựng được Thiên Thượng Nhân Gian. Ngay sau đó do thành tựu rất lớn của Thiên Thượng Nhân Gian, rất nhiều người chú ý tới Thiên Thượng Nhân Gian, bao gồm Yến vương, Thái tử phi, . thậm chí là cả bệ hạ, vì thế ta phải thiết lập thế lực của mình. Thật ra chuyện Phong thành cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng bất ngờ lại thành toàn giúp ta."
"Lưu đại ca, bất kể thế nào, huynh là nam nhân ưu tú nhất trên đời". Mộ Dung Uyển Nhi ánh mắt đung đưa, lần thức hai ẩn tình nhìn Lưu Phong đưa tình.
Lưu Phong cười hắc hắc: "Ha ha, có thể được nghe được Uyển Nhi muội muội khích lệ như vậy, ta thật cảm thấy cực kỳ vinh hạnh."
"Lưu đại ca, muội hy vọng, . muội có thể làm thê tử của huynh." Nói nửa ngày, khen nửa ngày, rốt cuộc Mộ Dung Uyển Nhi cũng nói vào vấn đề chính.
Lưu Phong nao nao, lập tức hỏi lại: "Muội nói muội muốn làm thê tử của ta?"
"Đúng vậy?" Mộ Dung Uyển Nhi gật đầu: "Muội muốn làm thê tử của huynh!"
Lưu Phong cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình một chút. Lập tức hỏi: "Uyển Nhi muội muội, muội có thể nói cho ta biết, quyết định như vậy, vì nàng yêu ta, hay vì lợi ích gia tộc?"
Mộ Dung Uyển Nhi thoáng do dự một chút, lập tức nói: "Nếu như muội nói muội vì gia tộc, có lẽ huynh cũng sẽ không tin."
Dừng một chút, Mộ Dung Uyển Nhi giải thích: "Nếu nói yêu, trong lòng muội xác thực có, thế nhưng tình yêu của muội là dành cho bảo bảo. Mặc dù muội biết huynh chính là bảo bảo, nhưng hiện tại huynh đã mất trí nhớ. Nghĩ theo cách nào đó huynh cũng không phải là bảo bảo. Cho nên muội với huynh chỉ là ngưỡng mộ, cũng không phải là tình yêu. Muội là trưởng nữ Mộ Dung gia, sớm muộn cũng phải bàn đến hôn sự. So sánh với kiểu mưa dầm thấm lâu cùng Yến vương hay Thái tôn, muội tất nhiên là chọn làm thê tử của huynh."
Lưu Phong cười hờ hững, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Uyển Nhi nói rằng: "Muội rất thẳng thắn, bất quá nàng tự tin như thế thì ta sẽ tiếp nhận muội sao?"
"Vì sao không?" Mộ Dung Uyển Nhi nghiêm túc nói: "Luận về tài học, muội không kém nam tử khắp thiên hạ, luận về dung mạo thế gian hiếm có nữ tử nào so sánh cùng muội (tự sướng vãi hàng),luận về gia thế, Mộ Dung thế gia cũng đâu kém Phượng viên. Lưu đại ca, nữ nhân như ta, nam nhân trong thiên hạ có ai không động tâm."
"Trong lòng muội đã không yêu ta, vậy sao còn kiên trì muốn làm thê tử của ta?" Lưu Phong cười nói: "Muội hẳn là biết ta đã có thê tử, hơn nữa ngoại trừ thê tử, bên cạnh ta còn có rất nhiều nữ nhân".
Mộ Dung Uyển Nhi gật đầu, nghiêm túc nói: "Những lời huynh nói muội đều biết, thế nhưng muội tự tin muội sẽ không thua bất cứ nữ nhân nào."
"Lưu đại ca, đáp ứng muội, để muội làm thê tử của huynh" Mộ Dung Uyển Nhi thấy Lưu Phong chậm chạp không tỏ thái độ gì, thâm tình nói lần nữa.
Trầm tư một hồi, thái độ Lưu Phong trở nên nghiêm túc, hắn cẩn thận đánh giá Mộ Dung Uyển Nhi vài lần, lập tức cười nói: "Thẳng thắn mà nói, muội là nữ nhân ưu tú, là tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân. Ta không phủ nhận, ta cũng có cảm tình với muội."
"Lưu đại ca, vậy là huynh đáp ứng rồi sao?" Mộ Dung Uyển Nhi bình tĩnh, nói.
Lưu Phong không đáp mà hỏi lại: "Muội không ngại ta có quá nhiều nữ nhân bên người sao?"
"Muội không ngại" Mộ Dung Uyển Nhi trừng mắt nhìn, thản nhiên cười: "Nam nhân ưu tú như huynh, tuyệt đối không có nữ nhân nào có thể độc chiếm được, hơn nữa với thân phận địa vị của chàng, vốn là phải có rất nhiều nữ nhân".
"Lưu đại ca, muội hy vọng huynh có thể đáp ứng thỉnh cầu của muội, nếu không." Mộ Dung Uyển Nhi buồn bã nói: "Nếu huynh không đồng ý, có nghĩa là huynh không muốn kết minh cùng Mộ Dung thế gia. Đến lúc đó phụ thân sẽ gả ta cho Yến vương hoặc Thái tôn."
"Uyển Nhi muội muội, cho ta một ít thời gian suy nghĩ được không?" nói thật, Lưu Phong rất có cảm tình với Uyển Nhi, thậm chí là đạp đổ dục vọng. Chỉ là việc hôn nhân cùng Mộ Dung Uyển Nhi lại trộn lẫn lợi ích gia tộc vào trong đó. Cho nên hắn phải cẩn thận suy nghĩ một chút. Tối thiểu cũng phải hoàn toàn biết rõ ràng ý đồ của Mộ Dung thế gia.
Mộ Dung Uyển Nhi thấy Lưu Phong không có cự tuyệt, trong lòng thở dài một hơi: "Ừm, muội chờ tin tốt của huynh".
"Chờ ta cân nhắc rồi ta sẽ cho nàng câu trả lời thuyết phục."
********
Lưu Phong vạn lần không nghĩ tới Tiểu Thiến cùng Lãnh Nguyệt tiên sinh thất tung hồi lâu lại xuất hiện tại Thiên Thượng Nhân Gian.
"Công tử, Tiểu Thiến đến bồi tội, người cứu ta, mà ta lại không từ mà biệt." Tiểu Thiến vẻ mặt áy náy nói.
Lưu Phong cắt đứt lời nói của nàng: "Ha ha, không có việc gì, ta biết ngươi có khổ trong lòng. Được rồi, sao ngươi lại cùng Lãnh Nguyệt tiên sinh cùng một chỗ?
Lãnh Nguyệt nghe được vội giải thích: "Công tử, là thế này, Tiểu Thiến là cố hữu của ta, lần này nàng không từ mà biệt là đi tìm ta".
Lưu Phong hơi động tâm, thầm nghĩ chẳng lẽ Tiểu Thiến cùng Thái tử có quan hệ.
Đúng lúc này thì Tiểu Thiến lại mở miệng: "Công tử, kỳ thật Tiểu Thiến là tỳ nữ của Thái tử điện hạ."
"Ra là vậy. Được rồi, ngươi tìm Lãnh Nguyệt tiên sinh là có chuyện gì?" Lưu Phong cố ý hỏi.
"Công tử, có vấn đề này ta muốn hỏi, hy vọng người trả lời ta". Lãnh Nguyệt tiên sinh đột nhiên ngiêm mặt hỏi: "Công tử, nếu như chúng ta suy đoán không sai, thân phận chân thực của công tử chắc không giống như biểu hiện bên ngoài."
Lưu Phong mỉm cười: "Ta không hiểu ý tiên sinh."
"Công tử, thật muốn ta nói thẳng sao?" Tiểu Thiến thoáng do dự nói: "Công tử, người mới chính thức là Thái tôn điện hạ, đúng không?" Hồn phách Thái tử bị kẻ xấu giam cầm trong Phong Linh cung. Bây giờ hắn sắp tu thành Quỷ tiên. Chỉ còn chờ cơ duyên, mà cơ duyên chính là thiếu chủ người. Lần này ta đi ra, chính là hy vọng Lãnh Nguyệt tiên sinh tìm được thiếu chủ, cùng đi Phong Linh cung trợ giúp điện hạ.
"Quỷ tiên?" Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ tới phụ thân mình vẫn còn trên nhân thế, lại tu thành Quỷ tiên, chính là tuyệt thế cường giả mà ngay cả tu chân Thiên Nhân kỳ cũng không để vào mắt.
Lưu Phong sợ run một chút, suy nghĩ rất nhanh, rồi gật đầu: "Không sai, là ta". Lưu Phong đã sớm muốn cho Lãnh Nguyệt biết thân phận của mình, khổ nỗi chưa có cơ hội.
Bây giờ Lãnh Nguyệt chủ động hỏi, Lưu Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, huống hồ còn có cha là Quỷ tiên, Lưu Phong há có thể không thừa nhận.
"Quả nhiên là thiếu chủ, thực sự là quá tốt, thật tốt quá." Tiểu Thiến vui vẻ nói.
"Mời thiếu chủ chứng minh thân phận" so với Tiểu Thiến Lãnh Nguyệt có vẻ tỉnh táo hơn.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: "Thất tinh đế vương ấn, đủ chứng minh không?"
Lãnh Nguyệt nghe vậy vội quỳ sụp trên đất. Thất tinh đế vương ấn có thể nói là cơ mật trong cơ mật. Lưu Phong đến việc này cũng biết, vậy có thể là giả sao.
"Cái này." Lưu Phong mắc cỡ nói: "Lãnh Nguyệt, Tiểu Thiến, thất tinh đế vương ấn khắc ở mông ta (pó cẳng),phải dùng cách đặc thù mới hiện ra, bây giờ sợ không tiện cho các ngươi xem."
"Thiếu chủ, thuộc hạ đã tin tưởng thân phận người. Không cần kiểm chứng." Lãnh Nguyệt cung kính nói.
Tiểu Thiến vội vàng nói: "Thiếu chủ, điện hạ đang ở thời khắc mấu chốt tu luyện thành Quỷ tiên, mong rằng người có thể giúp điện hạ một tay".
Lưu Phong lập tức gật đầu: "Đây là chuyện đương nhiên, chúng ta phải đi Phong Linh cung ngay bây giờ. Hiện giờ Lưu Phong thật ra cũng nóng lòng gặp vị cha tiện nghi kia"
Vô Cực lão tặc, ngươi không phải rất lợi hại sao. Lần này ta sẽ nhờ phụ thân phế đi ngươi.
Nghĩ tới đây Lưu Phong càng sốt ruột đến ngay Phong Linh cung.
"Bây giờ chưa đi được" nói chuyện chính là Tiểu Thiến.
Nàng giải thích: "Thiếu chủ, dân tại Hoàng lăng để lại cho người một ít đồ vật, nhờ ta dặn đò, chờ người có vật này hãy đến Phong Linh cung."
Đối với di bảo trong hoàng lăng, Lưu Phong có hứng thú rất lớn.
Nghe giọng nói của Tiểu Thiến, tựa hồ Thái tử trong Hoàng lăng muốn lưu lại cho hắn bảo bối nâng cao tu vi.
Nếu thật có vật đó, đối với Lưu Phong là quá tốt. Tu vi của hắn thực sự đang đợi đề thăng lần thứ hai. Luông bị Vô Cực lão nhi uy hiếp, trong lòng thật có chút buồn bực.
Vốn chỗ giấu Hoàng lăng di bảo, Tiểu Thiến biết rõ ràng nhưng nàng là quỷ hồn, không dám vào lăng. Nên không làm khác hơn là để Lãnh Nguyệt cùng Lưu Phong đi vào.
Lãnh Nguyệt vốn tinh thông phong thủy mộ huyệt, sau khi nghe Tiểu Thiến tự thuật, liền minh bạch nơi cất giấu di bảo.
Đêm khuya, hai người lợi dụng ánh trăng, lách qua Long vệ canh giữ Hoàng lăng, lẻn vào Hoàng lăng Hoa Hạ đế quốc.
Cơ quan trong Hoàng lăng trùng trùng điệp điệp, thiết kế nghiêm mật. Nếu không có Lãnh Nguyệt trước đó lắng nghe Tiểu Thiến tỉ mỉ giảng giải kỹ lưỡng nên loại bỏ đi các các bộ phận then chốt, bằng không đổi lại người khác muốn tiến vào lăng thật khó hơn lên trời.
"Thiếu chủ, chính là nơi này, đây là lăng mộ của Thái tử điện hạ năm đó." sau khi tính toán đo lường kỹ càng Lãnh Nguyệt dẫn Lưu Phong tới một mộ huyệt.
Căn cứ vào lời kể của Tiểu Thiến, Lãnh Nguyệt lại trước con sư tử đá, tìm trong miệng một cơ quan, sau khi kích hoạt cơ quan, hai bên mộ huyệt chậm rãi tách ra, xuất hiện một thông đạo chỉ một người đi lọt.
"Thiếu chủ, chúng ta vào trong!"
Lập tức, hai người tiến vào thông đạo.
Men theo địa đạo trong hắc động đi xuống phía dưới ước chừng nửa canh giờ. Phía trước truyền đến ánh sáng, đợi đến gần Lưu Phong mới phá hiện, trên vách tường thông đạo này cứ cách một đoạn đều có nột viên dạ minh châu, áng sáng chính là do những hạt châu này tỏa ra.
Lưu Phong sợ hãi than, thật cao tay, một viên dạ minh châu đã có giá trị liên thành, mà ở đây có nhiều vậy mà chỉ đươc dùng làm vật chiếu sáng. Có thể thấy quốc lực của Hoa Hạ đế quốc lúc đó cường thịnh dường nào, nhìn lại bây giờ. ai, lão hoàng đế mê muội, hơn nữa lại có mụ Thái tử phi kia lũng đoạn, Hoa Hạ đế quốc còn xa mới bằng như xưa.
Mẹ kiếp, nếu lấy hết dạ minh châu ở đây, chẳng phải phát tài sao.
Lưu Phong hai mắt phóng kim quang, nhấp nháy nhìn chằm chằm vào mấy viên dạ minh châu.
Lãnh Nguyệt tiên sinh tựa hồ đoán được tâm tư của hắn, cười nói: "Thiếu chủ, đây đều là vật tùy táng cùng Thái tử, thân làm con, không lẽ người định lấy trộm"
"Ha ha, ngươi yên tâm, ta chỉ lấy vật cần lấy." quả thật, nếu không có Lãnh Nguyệt đi cùng, Lưu Phong rất muốn thuận tay mang ra ngoài vài viên.
Dọc theo thông đạo khoảng một canh giờ, hai người xuyên qua một cửa đá, đến một đại điện sáng ngời.
Trải qua nhiều năm như vậy vách đại điện đã có vài vết loang lổ. Bất quá trên bốn vách tường, vẫn như trước đều khảm các viên dạ minh châu to bằng nắm tay, làm bốn phía tràn ngập ánh sáng nhu hòa.
"Nơi này."
Lãnh Nguyệt tựa hồ phát hiện ra cái gì, kinh hô một tiếng.
Lưu Phong theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trước mặt đại điện có một tòa bạch ngọc được gọt giũa thành đài cao, trên đó có một tượng nam nử trẻ tuổi không biết làm bằng chất liệu gì đứng sừng sững.
Mái tóc dài của nam tử trẻ tuổi tùy ý phiêu tán trên vai, đôi mắt đen láy nhiếp động lòng người, làm kẻ khác ớn lạnh. Mặc dù chỉ là tượng, nhưng Lưu Phong cùng Lãnh Nguyệt đều cảm thấy tim đập loạn.
"Điện hạ. thuộc hạ ra mắt người." Ánh mắt Lãnh Nguyệt bừng lên, nước mắt tuôn rơi, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
"Điện hạ, thần có lỗi với người, đã nhiều năm qua, thần không biết Hoàng Thái tôn kia là giả, thần thật hổ thẹn với người." Lãnh Nguyệt quỳ rạp xuông đất, đứng lên gạt nước mắt nước mũi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.