Đến lúc này, Lưu Phong sau khi phải trả một cái giá rất lớn, rốt cục đã hoàn toàn giải quyết vấn đề của Thánh giáo. "Hảo nữ tế đừng đau lòng, sau này ta sẽ chọn một ít đệ tử có tư chất của Thánh giáo, để bọn chúng tham gia và huấn luyện thành hắc ám võ sĩ và phượng vệ, đền bù lại tổn thất của ngươi vài ngày nay." Cái giá phải trả tuy trầm trọng, nhưng dù sao cũng đã thắng lợi. Lí Hương Quân cùng Khuyng Thành có chút cao hứng. "Nghê Thường lại đây nào, chúng ta cùng dìu hắn vào thánh điện xem." Nói xong, Lý Hương Quân chủ động lại gần, giữ chặt một cánh tay Lưu Phong. Lưu Phong được hai đại mỹ nữ dìu đi, tâm lý rất đắc ý. Sau khi vào thánh điện. Mới phát hiện cung điện này rất lớn, bên trong ánh sáng rất âm u, làm cho người ta có cảm giác khủng bố u ám. "Đây là thánh giáo, ngươi xem không khí này." Lưu phong vừa cười vừa nói. "Trước kia không phải như thế. Đều là do lão bất tử kia biến thành như vậy." Khuynh Thành cau mày nói. Cuối thánh điện là một cái đài (bục) cao nguy nga lộng lẫy, trên đài đặt một cái ngai cũng lộng lẫy như thế. Cả vách tường chung quanh thánh điện đều vẽ các dạng phù chú, mơ hồ có một cỗ khí tức quỷ dị đáng sợ chầm chậm tản ra. "Hảo nữ tế, ngươi cùng Khuynh Thành lên đó ngồi đi". Nói rồi Lý Hương Quân kêu Khuynh Thành đi tới, để cho nàng dìu Lưu Phong ngồi xuống. "Chờ một chút. Tại sao để ta ngồi?" Lưu Phong cầm tay Khuynh Thành không đi, nhưng cũng không buông ra. Lý Hương Quân cười nói: "Từ giờ trở đi, Khuynh Thành là Thánh giáo chủ, ngươi là Thánh vương. Chiếc ghế phía trên vốn là để ngươi ngồi lên." "Thánh vương?" Lưu Phong cười hắc hắc: "Nghe cũng được, chỉ là thánh vương này có bao nhiêu quyền lợi? Có phải sau này toàn bộ Ma. thánh giáo đều nghe ta." Vốn Lưu Phong gọi Ma giáo đã quen miệng. Bây giờ phải đổi lại nếu không chính mình lại thành Ma vương. Lý Hương Quân mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: "Thánh vương chỉ là một cái danh hiệu cao quý, đại quyền cả thánh giáo vẫn do Khuynh Thành quản lý. Đương nhiên, chúng ta là hợp tác đồng minh. Sau này lực lượng của thánh giáo nhất định đều cho ngươi sử dụng." Mẹ nó, thật là một cái danh hiệu vinh dự. Lưu Phong bất mãn hừ một tiếng: "Bất quá chỉ là hư danh. Thôi, cứ như vậy đi." "Chờ một chút, hảo nữ tế, ta còn chưa nói xong." Lý Hương Quân cười nói: "Hảo nữ tế, ta phải nói rõ ràng cho ngươi, thân là Thánh vương. Ngươi có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Thánh giáo chủ." Trời ạ, phấn đấu nửa ngày chỉ được một cái hư danh. Xong rồi lại phải làm bảo tiêu cho người ta. Lưu Phong cảm giác tựa hồ như bị đùa bỡn. Quả nhiên là đại ma nữ. "Hảo nữ tế, ngươi cần gì để ý chuyện này, Khuynh Thành là Thánh giáo chủ, nàng cũng là người của ngươi, thuộc hạ của nàng không phải cũng là của ngươi sao." Lý Hương Quân mập mờ cười cười. Ta thèm vào, ai mà biết trong lòng ma nữ lớn bé các ngươi nghĩ thế nào. Nói không chừng lúc này các ngươi còn đang mơ tưởng cả Phong thành lẫn Thiên Thượng Nhân Gian của ta ý chứ. Đại ma nữ. Ngươi chờ đó, sớm muộn ta sẽ ăn ngươi, xem ngươi sau này còn dám âm mưu với ta nữa không. Lưu Phong nhìn chằm chằm ngực Lý Hương Quân nổi lên dâm ý, lập tức hừ một tiếng, nói: "Đi thôi." Sau đó, hai người ngồi lên cái ngai trên đài cao. Tay nắm tay. Cảm giác rất là phê. (Câu nài tự sướng). "Phu quân. Chàng tao nhã một chút coi. Phía dưới có rất nhiều người đang nhìn." Cảm giác một tay của Lưu Phong đang đặt lên mông mình, Khuynh Thành vội vàng van nài. Vạn chúng đang nhìn lên, nàng không thể để phát sinh chuyện mất mặt được. Lưu Phong liếc Khuynh Thành một cái. Rụt tay lại, tuy vậy rất nhanh hắn lại có hứng thú với cái ghế phía dưới. Gõ gõ, sờ sờ, lập tức thấp giọng hỏi: "Là thuần kim (vàng nguyên chất) phải không? "Đương nhiên." "Đài cao này cũng thế?" "Cũng vậy." "Mẹ nó. Khối vàng lớn như vậy, lão tử phát tài rồi. lão tử phát tài. Khuynh Thành, ngươi hãy nghe ta nói, ta muốn đài cao với cái ghế này." Lưu Phong hưng phấn múa may. Khuynh Thành là dở khóc dở cười. Cái đài cái ghế này là bảo vật truyền đời của Thánh giáo, há có thể tặng người. "Vàng a, khối vàng lớn như vậy." Lưu Phong hai mắt như sao, lẩm bẩm không ngừng. Nhìn Lưu Phong đứng ngồi không yên. Tay múa may, Khuynh Thành đầu to gấp đôi, vội vàng nhích xa hắn ra một chút. Giả bộ như không thấy bộ dáng của hắn. "Phu quân, người trước hết đừng náo loạn, mọi người phía dưới đang nhìn kìa." Khuynh Thành thật sự chịu không được, vội vàng mở miệng nhắc nhở. Lưu Phong lúc này mới phát hiện, đại sảnh trong thánh điện đã chật ních người đứng, xem chừng ít cũng có hai, ba ngàn. "Thái Thượng hộ pháp phạm thượng làm loạn. Ý đồ chia rẽ thánh giáo. May mắn ta cùng Thánh mẫu kịp thời phát hiện, được Phong thành thành chủ hỗ trợ. Hiện Thái Thượng hộ pháp đã hành hình, dư nghiệt còn lại cũng đã thanh trừ, từ hôm nay trở đi, Thánh giáo có ta thống lĩnh. Vì báo đáp ân đức Phong thành thành chủ, đặc tôn làm Thánh vương. Mọi người hãy ra mắt Thánh vương." Khuynh Thành thay đổi vẻ mặt hi hi ha ha ngày trước, nghiêm trang nói. Lời vừa nói. Mấy ngàn người dưới đài trong mắt đều lộ vẻ kính sợ, tất cả đều quỳ rạp xuống đất. Lưu Phong nhìn kỹ lại, chỉ thấy tư thế của mọi người đều phủ phục trên mặt đất. Sau khi ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt thành kính. Mẹ nó. Ma. Thánh giáo quả nhiên có điểm hay. "Từ giờ trở đi, bổn giáo chủ sẽ dẫn mọi người đi trên con đường phục hưng thánh giáo, hy vọng mọi người có thể đoàn kết, làm cho thánh giáo càng thêm phát dương quang đại." Khuynh Thành uy nghiêm nói. Dưới đài giáo chúng lại một lần nữa quỳ lạy: "Thánh giáo chủ thiên thu vạn đại, vạn thọ vô cương." Mẹ nó, muốn làm Đông Phương Bất Bại chắc. Nhìn giáo đồ bái phục phía dưới, trong lòng Khuynh Thành đột nhiên sinh ra một loại khoái cảm ngạo nghễ, nàng trầm giọng nói: "Các vị, xin đứng lên——!" Giáo chúng đồng thanh: "Tạ ơn thánh giáo chủ." . . Giải quyết hết việc của Lưu Phong, Lí Hương Quân cùng Khuynh Thành sau khi nghi thức hoàn thành, liền mang theo một ít thánh giáo cao tầng (tầng lớp cấp cao của Thánh giáo) của Thánh sơn tới thương nghị sự việc trong giáo. Đối với việc này, Lưu Phong không có hứng thú gì, giờ ngẫu nhiên được rảnh rỗi mừng còn chẳng kịp Thánh giáo tổng đàn, chia ra thập đại phân đàn, phân biệt giải quyết hết thảy sự vụ của Thánh giáo. Ngoài ra, trong quốc nội, mỗi một tòa thành quận đều thiết lập một phân đàn, mỗi phân đàn đều chia người ra đảm nhiệm chính, phó đàn chủ, phụ trách quản lý sự vụ của Thánh giáo ở địa phương đó. Lúc thích hợp, Thánh sơn tổng đàn sẽ phái ra thánh sứ đến giám sát sự vụ địa phương. Tổ chức phức tạp như mạng nhện phân bố khắp Hoa Hạ đế quốc, hoạt động bao phủ cả nước. Hơn nữa, mấy năm nay đã bắt đầu hướng sang man quốc cùng hải ngoại. Thống kê sơ bộ, nhân số thánh giáo đồ đại khái đã vượt qua hai trăm vạn. Trong đó thành lập lực lượng quân đội khoảng năm mươi vạn người. Cấp bậc trong giáo nghiêm cẩn, quản lý chặt chẽ. Ngoại trừ chức Thập đại đàn chủ ra, trong giáo còn có tứ đại hộ pháp, tam đại trưởng lão, những người này mỗi người đều là cao thủ. Vốn phụ trách hình pháp là tòa án hắc ám hôm nay toàn quân bị diệt, hiện có đệ tử đắc lực do Lý Hương Quân chọn lựa tạo thành chấp pháp điện mới, giúp việc quản lý giáo chúng càng thêm hiệu quả. . . Lưu Phong lần này hiểm thắng (suýt thua) Thái thượng hộ pháp, cho tới bây giờ vẫn còn sợ hãi. Hắn quyết định sau này càng cố gắng tu luyện thêm. Thời buổi này, có thế lực mới là vương đạo. Từ khi có Lăng Ba, Lưu Phong nghĩ phương pháp tu luyện hữu hiệu nhất, nhanh nhất chính là song tu. Hiện giờ tất cả mọi người đều đang bận rộn. Hắn gọi Lăng Ba tới để làm hảo sự. Hắn bảo cái việc này là"Lão tử tại tu luyện, lão tử tại bổ sung linh khí.". Tùy tiện tìm một địa phương không người, Lưu Phong liền ôm Lăng Ba vào trong lòng sờ loạn lên, vài cái liền làm cho nữ quỷ rên hừ hừ. Lăng Ba đỏ mặt nói: "Chủ công, chúng ta hay là tìm một căn phòng đi, ngoài này sẽ bị người khác thấy." Lưu Phong cười nhẹ nói: "Yên tâm đi, không có người đâu. Tất cả mọi người đều làm việc rồi." Lí Hương Quân. Khuynh Thành cùng thánh giáo cao tầng đang họp. Người bên Lưu Phong đang bận chữa trị cho tướng sĩ của Thần Thánh quân đoàn bị thương. Cho nên, chỉ có hắn là nhàn nhã. Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến. Lưu Phong phóng thần thức ra cẩn thận cảm ứng, thầm kêu không tốt, sợ cái gì đến cái đó, Nghê Thường tựa hồ chính là đi tới hướng này. "Làm hay là không?" Lưu Phong khó xử. Làm. Bị nghê thường thấy, có chút không tốt. Mặc kệ, chính mình còn trông cậy vào song tu khôi phục nguyên khí. Huống hồ. Hắn trong lòng cũng rất muốn làm chuyện đó. "Mặc kệ, hết thảy thuận theo tự nhiên." Lưu Phong sau lúc khó xử, quyết định tiếp tục làm. Dù sao hắn hiện tại là tu luyện. Tại bổ sung nguyên khí, Nghê Thường cho dù là thấy, cũng không thể nói được gì. Nói không chừng a, còn có hiệu quả ngoài dự tính. Lưu Phong suy nghĩ, nếu để Nghê Thường thấy cảnh mình cùng Lăng Ba giao hoan, đối với nàng nhiều ít sẽ có chút kích thích. Có lẽ đối với kế hoạch liệp diễm của mình sẽ có trợ giúp rất lớn. Lưu Phong cảm thấy Nghê Thường đã đến gần, vội vàng đặt Lăng Ba lên thảm cỏ, đặt ở dưới thân, hai tay bắt lấy bộ ngực bão mãn của nàng, dùng sức xoa nắn không ngừng. Thân thể của Lăng Ba đã sớm bị Lưu Phong làm cho mẫn cảm dị thường. Chỉ là xoa nắn vài cái, nữ quỷ đã thấy toàn thân như nhũn ra, miệng thở gấp không thôi. Chẳng qua nàng giờ phút này vẫn còn một tia lý trí, nghĩ thấy đây là bên ngoài, lại là ban ngày, sợ bị người khác bắt gặp. "Chủ công. Chúng ta vào nhà đã. Ở đây sẽ bị người khác nhìn thất đấy." Lăng Ba một bên rên rỉ, một bên thấp giọng hướng Lưu Phong đề nghị. Đã quá muộn, Nghê Thường người đã cách hơn mười bước. Lưu Phong biết rõ Nghê Thường đến gần hai người mình, nhưng vẫn như trước làm bộ như không biết, liền kéo váy Lăng Ba lên, đem bộ ngực bão mãn kia lộ ra, mạnh mẽ xoa nắn. Rất nhanh, lý trí của Lăng Ba cũng bị kích tình phủ mờ, nàng hoàn toàn không giãy dụa. Dưới sự vuốt ve của Lưu Phong, thân mình rất nhanh nóng lên như lửa. Nghê Thường là đặc biệt đến tìm Lưu Phong. Nàng biết Lưu Phong hôm nay đối chiến cùng Thái Thượng hộ pháp lực lượng hao tổn quá lớn. Cho nên, làm xong phần việc của mình liền chạy đi tìm hắn, lại chuẩn bị cho hắn vài khỏa đan dược. Đột nhiên. Bên tai nàng truyền đến tiếng rên rỉ của nữ nhân. Nghê Thường không có kinh nghiệm hoan ái. Mới đầu còn nghi hoặc một chút, nhưng lập tức đã nghĩ ra là sao lại thế này. Ngày đó trong lúc vô ý nghe được Lưu Phong cùng Lăng Ba hoan ái, không phải là thanh âm này sao? "Chẳng lẻ lại là Phong nhi cùng Lăng Ba làm cái chuyện xấu hổ kia." Nghĩ đến đây, Nghê Thường quyết định tiến đến nhìn xem. Cẩn thận bước từng bước, Nghê Thường không khỏi chấn động, trên bãi cỏ phía trước đúng là Lưu Phong cùng Lăng Ba giữa thanh thiên bạch nhật làm việc xấu hổ kia. Nghê Thường kinh ngạc nhìn Lưu Phong cùng Lăng Ba hai người tại kia thân thiết, quả thực không dám tin tưởng vào ánh mắt của mình, rõ ràng ban ngày, lại là ở bên ngoài. Bọn họ. Nghê Thường mặt đỏ tim đập nhanh, không dám thở mạnh. Sợ mình đến kinh động hai người, bị bọn họ phát hiện. "Đi hay là không đi?" Nghê Thường có chút do dự, trong lòng xuất hiện hai chủng thanh âm. Một phương diện, nàng cảm thấy xấu hổ muốn bỏ chạy, nhưng một phương diện khác lại cảm thấy tò mò. Ở thời điểm nàng khó xử, bên kia Lưu Phong đã đem nội y Lăng Ba cởi ra, váy cũng bị vén lên, linh thể trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra. Lăng Ba mặt ửng đỏ, ánh mắt mê li, nội tâm hưng phấn, là lo lắng, lại là kích thích. Trộn đủ cả năm vị. "Chủ công, ta sợ có người đến, chúng ta đi vào ba." Lăng Ba nhìn bốn phía, trong lòng có chút lo lắng. Lưu Phong cười nói: "Yên tâm, ở đây sẽ không có người tới. Lăng Ba, ngươi không biết làm ở đây rất kích thích sao?" Lăng Ba đỏ mặt, nói: "Ân, rất kích thích." "A a, ngươi lại xuất thủy." Lưu Phong sờ hạ thân Lăng Ba một cái. Tay đã ướt đẫm. "Còn không phải do người làm hại sao, chủ công. Ngươi mau làm ta." Lăng ba giận dỗi nói một câu. Lập tức lại cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, vội vàng chủ động cầu hoan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]