Chương trước
Chương sau
Nam nhân trung niên cười nói: "Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là ủng hộ cho con chúng ta lên ngôi rồi."
"Chàng thực sự nghĩ như vậy sao?" Thái Tử Phi nghi ngờ hỏi.
Nam nhân trung niên nghiêm mặt nói: "Điềm nhi, chẳng lẽ lúc này, ngươi vẫn còn chưa tin ta. Triệt nhi là kết tinh của tình yêu giữa chúng ta, trong lòng ta, vị trí của nó và nàng quan trọng như nhau."
Thái Tử Phi khuôn mặt hiện lên mấy phần ý cười, lạnh nhạt nói;" Chàng có thể nghĩ như vậy là ta an tâm rồi. Chẳng qua ta nhắc ngươi trước, nếu ngươi dám gạt ta. Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Thấy sự điên cuồng trong lòng nàng, nam nhân trung niên trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ, vội vàng nói: "Điềm nhi, ngươi yên tâm. Ta tuyệt đôi sẽ không lừa gạt nàng."
Thái Tử Phi mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, ôn nhu nói: "Nhớ kỹ lời chàng nói hôm nay. Nếu không, chàng nhất định sẽ hối hận."
Nam nhân trung niên nghe vậy, mặt lạnh đi, không vui nói: "Điềm nhi. Nàng như thế nào có thể hoài nghi ra. Phải biết rằng. Triệt nhi cũng là con ta."
"Phải rồi. Nàng chuẩn bị khi nào thì nói cho nó biết thân phận của nó?" Nam nhân trung niên đột nhiên hỏi.
Thái Tử Phi hừ lạnh một tiếng. Ngẩng đầu lên nói: "Đợi sau khi Triệt nhi ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Ta sẽ tìm thời điểm thích hợp nói cho nó thân thế của mình."
"Không được, như vậy nàng không nghĩ như vậy đã là quá muộn sao?" Nam nhân trung niên phản đối: "Ta hy vọng nàng có thể nhanh chóng nói cho Triệt nhi biết thân thế của mình."
"Không được." Thái Tử Phi phủ quyết: "Cho đến nay Triệt nhi vẫn nghĩ mình là Hoàng Thái Tôn, nếu tùy tiện nói ra thân thế của nó. Nó khẳng định không thể tiếp nhận. Hiện tại là thời khắc mấu chốt, ta không muốn tâm tình của nó bị dao động. Huống hồ bệ hạ đối với thân phận của Triệt nhi đã có sự hoài nghi. Vạn nhất Triệt nhi biết thân phận của mình, để lộ ra dấu vết là chúng ta sẽ xong đời."
"Nàng nói cũng có chút đạo lý. Nhưng nàng có nghĩ không? Sự tình này càng để lâu, vấn đề càng lớn. Tương lai nếu Triệt nhi lên ngôi. Thân thế nó lại càng không thể phơi bày. Nàng chẳng lẽ không muốn ta cùng Triệt nhi nhận nhau sao chứ?" Nói xong câu cuối cùng, nam nhân trung niên hiển nhiên có chút tức giận.
Thái Tử Phi cười lạnh một tiếng nói: "Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước chàng không nhận. Hiện tại chàng mới quan tâm đến đứa con này. Batas quá, ta chính là không muốn cho cha con chàng nhận nhau."
"Ta nói cho chàng. Hôn nay ta gặp chàng, chính là muốn nói cho chàng. Người ngồi lên chiếc ngai vàng kia chỉ có thể là Triệt nhi, chàng đừng mơ tưởng nữa." Thái Tử Phi nhíu mày nói: "Đừng nghĩ ta không biết tâm tư của chàng, chàng luôn muốn ngồi lên chiếc ngai đó. Ta cảnh cáo chàng, ta không bị các người lừa đảo, khi dễ như vậy đâu."
Đối mặt với nữ tử gần như điên cuồng này, nội tâm nam nhân trung niên có một sự đau đớn mơ hồ. Một cảm giác rất không thoải mái xuất hiện trong lòng.
Trong trí nhớ, Thái Tử Phi là một nữ tử ôn nhu hiền lành.
Nhưng hôm nay nàng đã thực sự điên cuồng.
Nàng đã không còn là Điềm nhi đơn thuần như lúc trước nữa rồi.
Thái Tử Phi tựa hồ nhìn thấu tâm tư nam nhân trung niên. Cười cười tự giễu: "Sao vậy. Có phải thấy ta đã thay đổi? Chàng không biết là hết thảy đều do chàng một tay tạo nên sao?"
Nam nhân trung niên nhíu mày nói: "Điềm nhi. Nàng đừng quên, lúc trước là nàng chủ động lên giường cùng ta. Là nàng muốn trả thù đại ca mới tìm đến ta. Hiện tại biến thành như vậy, là do nàng tự tay tạo nên. không ai bức nàng."
"Hừ chàng không bức ta?" Thái Tử Phi con mắt xinh đẹp đột nhiên trở nên đỏ sẫm, nàng trừng mắt với nam nhân trung niên nói: "Nếu không phải chàng gạt ta hại Thái Tử. Ta cũng sẽ không đi vào ngõ cụt thế này."
"Đại ca là do nàng tự mình hại chết. Không có phần của ta." Nam nhân trung niên giải thích.
"Đừng quên, dược phấn là chàng cho ta, nếu ta biết đó là độc dược mãn tính, ta tuyệt đối sẽ không."
Nam nhân trung niên hèm một tiếng, ngắt lời Thái Tử Phi: "Được rồi Điềm nhi, đừng nói chuyện này nữa. Chuyện này đã là dĩ vãng, theo như lời nàng nói, chúng ta đã không thể quay đầu lại nữa rồi. Sự tình năm đó đúng cũng được, sai cũng được, ta không muốn nhắc lại nữa. Ta chỉ muốn nói cho nàng, ta là tình yêu của nàng."
Thái Tử Phi nghe vậy khẽ thở dài một tiếng: "Ngươi yêu ta? Ngươi thực sự yêu ta sao? Nhưng ta lại không yêu ngươi." Đến hôm nay, Thái Tử Phi mới phát hiện. Nam nhân mà mình yêu sâu sắc không phải ai khác mà chính là Thái Tử. Là nam nhân từng làm thương tổn nàng rất sâu. Có yêu mới có hận, sự tình năm đó đúng là bởi vì yêu quá nhiều nên mới hận tới xương tủy. (thế này thì còn dám yêu ai)
Nam nhân trung niên mấp máy môi, nhưng lại không nói ra câu gì.
Tâm tư của Thái Tử Phi hắn có lẽ đã sớm biết, nhưng hôm nay nàng tự mình thừa nhận, hắn vẫn thấy có chút không thoải mái. Vốn hắn nghĩ hắn sẽ không như vậy, nhưng quả thật hiện tại hắn rất khó chịu.
"Điềm nhi, không cần như vậy, chúng ta đã qua cái tuổi bốc đồng rồi, Ta nói rồi ta yêu nàng. Nàng là nữ nhân của ta." Nam nhân trung niên lớn tiếng nói.
"Ngươi nói đúng, chúng ta đã qua tuổi bốc đồng rồi. Cho nên, ta không có khả năng chỉ vì một hai câu nói ngọt của ngươi mà mụ đầu đâu." Thái Tử Phi lạnh giọng nói.
"Ta nói cho ngươi, chúng ta hiện tại chỉ đơn giản xem như là hợp tác. Không có quan hệ gì khác. Gọi Hắc Phượng Hoàng lại đây, ta phải trở về." Thái Tử Phi lạnh lùng nói.
"Điềm nhi. Nàng sao có thể đối xử với ta như vậy."
Thái Tử Phi ngắt lời nói: "Lời gì nên nói ta đã nói hết với ngươi rồi, hiện tại ta phải quay về. Đừng có bức ta, ta cũng không sợ ngọc thạch câu phần (gạch đá đều nát) đâu."
Nam nhân trung niên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cười, đành phải gọi Hắc Phượng Hoàng tới, mang Thái Tử Phi rời đi.
.
.
"Chủ công. Tâm tình của người coi bộ không được tốt?" Đợi sau khi Hắc Phượng Hoàng cùng Thái Tử Phi rời đi, Thanh Long đi tới, thấp giọng hỏi.
Nam nhân trung niên sắc mặt biến đổi không ngừng, cơ mặt khẽ rung: "Vì cái gì? Vì cái gì nàng trở thành bộ dạng hiện tại?" Đối với những việc làm của Thái Tử Phi, nam nhân trung niên đã sớm xem nàng là một kẻ điên. Nhưng sau buổi gặp mặt hôm nay, đối mặt với sự vô tình và tuyệt tình của Thái Tử Phi, hắn vẫn thấy khó chịu.
Nam nhân trung niên ngẩng mặt nhìn trời giận dữ, gầm nên một tiếng: "Vì sao lại như vậy."
Đối mặt với sự phẫn nộ của một người đàn ông, Thanh Long trong lòng thở dài, cái này gọi là nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản. Chủ công không nên như vậy a.
"Chủ công, Thái Tử Phi đã nói gì với người vậy?" Thanh Long cẩn thận hỏi.
Nam nhân trung niên sắc mặt lạnh lùng. Hừ nói: "Không liên quan đến ngươi. Ngươi nên làm những việc của mình đi."
Thanh Long lạnh nhạt liếc hắn, giọng mang theo nỗi cảm thương sâu sắc nói: "Chủ công, nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản. Thuộc hạ xin chủ công lấy đại sự làm trọng."
"Không cần ngươi nhắc nhở. Ta tự biết mình nên làm thế nào."
"Chủ công, dù người không muốn nghe. Nhưng thuộc hạ vẫn phải nói, để ngai vàng kia cho Hoàng Thái Tôn là việc làm không thích hợp." Thanh Long nghiêm túc nói: "Mặc kệ là đạo đức hay tài năng, hắn đều không xứng đáng."
Nam nhân trung niên nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn đi nhiều. Quay đầu nói với Thanh Long: "Ta biết, chẳng qua chỉ là ra vẻ bề ngoài thôi. Chúng ta vẫn phải làm theo ý tứ của Thái Tử Phi."
"Đúng rồi. Nghe nói Huyết Ti tự tiện phái người tiến vào Phong thành. Hiện tại tình hình thế nào?" Nam nhân trung niên tận lực làm tâm tình mình bình tĩnh lại.
Thanh Long vội vàng nói: "Chủ Công, căn cứ theo thực tế tình báo đáng tin nhất, kế hoạch xâm lấn của Huyết Ti đã hoàn toàn thất bại. Tổ chức tình báo thuộc hạ của Lưu Phong đã đem nhân viên tiềm nhập của Huyết Ti loại trừ toàn bộ. Cho nên có hay không còn sót lại hiện tại còn chưa thể xác định."
"Vị Ti chủ đại nhân kia có tin tức gì không?" Nam nhân trung niên nhàn nhạt hỏi.
"Vẫn tiếp tục ẩn nấp tại Phong thành, cho nên vị trí cụ thể chúng ta cũng không tìm ra." Thanh Long cảm khái nói: "Lưu Phong so với sự tưởng tượng của chúng ta còn lợi hại hơn."
"Đúng, Lưu Phong chắc chắn là địch nhân lớn nhất của chúng ta. Cũng không biết sự tình lần trước thỉnh cầu Thần Quân. Hắn định xử lý thế nào." Nam nhân trung niên trầm giọng nói: "Truyền cho Huyết Ti tứ vệ, nói ta muốn gặp Ti chủ đại nhân."
Thanh Long nhận lệnh lập tức lại nói: "Chủ công, bên Thần Quân có nên thúc giục một chút không, Lưu Phong một ngày chưa trừ, chúng ta thêm một ngày không an tâm. Nếu tiếp tục để hắn phát triển, hắn rất nhanh sẽ có thể cùng chúng ta tranh giành thế lực."
"Ân, ta phải nhanh liên hệ với vô cực Thần Quân."
.
.
Ban đêm. Ánh trăng u tĩnh bàng bạc như phủ lên mặt đất một tầng lụa bạc.
Một hắc y nam tử bay nhanh trong trời đêm, tiến thẳng đến cửa một tiệm vải hắn mới dừng bước. Nhìn xem chung quanh không có ai, hắn mới vội vàng lắc mình đi vào.
Rất nhanh. Hắn ngựa quen đường cũ chui vào mật thất.
"Ti chủ đại nhân. chúng ta thất bại, hoàn toàn thất bại." Hắc y nhân"thụp" một tiếng quỳ rạp xuống đất, thống khổ nói.
Thật lâu sau. Trong mật thất mới truyền đến một tiếng thở dài yếu ớt: "Địa Huyết. Đứng lên, ta đã biết rồi. Là chúng ta xem nhẹ Lưu Phong."
"Ti chủ đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?" Quỳ trên mặt đất đúng là Địa Huyết đứng thứ hai trong Huyết Ti tứ vệ.
"Làm sao bây giờ?"
Sau một vài tiếng bước chân. Một nam tử từ trong bóng đêm đi ra, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú. Nhìn qua hình dáng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng trên mặt lại mang vẻ trầm ổn, lạnh lùng không hợp với lứa tuổi.
Mắt hắn sâu xa hữu thần, làm người khác không dám nhìn vào.
"Ti chủ đại nhân, lực lượng của người đã khôi phục?" Sau khi Địa Huyết thấy khuôn mặt của Ti chủ nhất thời rất kinh ngạc.
Ánh mắt Ti chủ sáng ngời mà băng lãnh dừng ở Địa huyết, nhàn nhạt nói: "Đã khôi phục hơn phân nửa, hoàn toàn khôi phục còn cần một chút thời gian. Cũng cần chút cơ duyên. Tóm lại rất khó."
"Hủy bỏ kế hoạch phá hoại Phong thành. Lực lượng chúng ta hiện tại không còn đủ để dối kháng với Lưu Phong."
Địa Huyết vội vàng nói: "Chúng ta nên làm sao bây giờ? Lần hành động này chủ công cũng không biết, chúng ta như thế nào nói với hắn đây? Hay tiếp tục nói dối để qua mặt hắn."
Ti chủ khẽ cười một tiếng nói: "Không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Nếu ta đoán không sai, chủ công hẳn đã sớm biết hành động của chúng ta tại Phong thành."
"Làm thế nào cho tốt đây, chủ công ghét nhất việc tự tiện làm việc mà không có sự cho phép." Địa Huyết có chút lo lắng, bên Phong thành thất bại, bọn họ chỉ còn nước duy nhất là dựa vào chủ công. Vạn nhất đắc tội hắn, Huyết Ti sẽ gặp phiền toái.
Ti chủ hừ lạnh một tiếng. Vẻ mặt không đổi, thản nhiên nói: "Sự tình này ta sẽ tự mình xử lý, ngươi không cần lo lắng. Kêu tộc nhân ẩn tại Phong thành ngay đêm nay rời đi, ở đây đã không còn thích hợp cho chúng ta ẩn nấp nữa."
"Vâng. Thuộc hạ cáo lui. Thuộc hạ sẽ đi thông tri cho những tộc nhân còn lại." Địa Huyết cung kính hành lễ rồi lui ra.
Ti chủ im lặng hơn nửa ngày, lẩm bẩm: "Chủ công đại nhân. Chắc hẳn ngươi cũng rất muốn gặp ta?"
.
.
Nữ quỷ Lăng Ba sau lần đầu tiên cùng Lưu Phong hoan ái, trở nên vượt ngoài tầm kiểm soát, cả ngày cứ quấn quít lấy Lưu Phong đòi làm"chuyện đó".
Lưu Phong tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hắn phát hiện cùng Lăng Ba hoan ái song tu, thực sự đối với việc tu luyện của mình có ích lợi rất lớn. Hơn nữa là khỏa kim đan kia, càng biến càng lớn. Năng lượng càng trở nên tinh thuần. Hắn phỏng chừng, cứ theo chiều hướng này, ước chừng không bao lâu nữa, khỏa kim đan kia còn có thể toái đan thành anh.
Nói thật, Lưu Phong thực sự chờ mong hai nguyên anh.
Cho nên, ban ngày ban mặt một người một quỷ chui trong chăn làm việc bạch nhật tuyên dâm ("làm việc" ban ngày).
Chẳng qua, Lưu Phong lại coi đấy là việc rất chính đáng, lão tử đây là đang tu luyện mà.
"Chủ công, người mỗi lần đều làm cho ta lên bờ xuống ruộng, ta thật sự rất hạnh phúc. Hơn nữa, ta phát hiện, sau mỗi lần cùng chủ công làm xong, linh thể của ta càng ngưng thật thêm vài phần." Lăng Ba một tay tóm lấy tiểu bổng bổng (cái đó đó) của Lưu phong, vui vẻ nói.
Lưu Phong một trận buồn bực, vậy ra quỷ nha đầu này cũng là vì tu luyện.
Đang muốn nói, lại nghe Lăng Ba nói: "Chủ công, ta phát hiện một bí mật nhỏ của người."
Lưu Phong một bên xoa nắn nhũ phong bão mãn của nữ quỷ, một bên hỏi: "Bí mật gì? Nói ta nghe? Nếu ngưoi gạt ta, cẩn thận ta đánh vào mông ngươi." Nói xong liền xoay cái mông ra trước mặt mình: "Chủ công. Ngươi nhanh đánh Lăng Ba, Lăng Ba thích như vậy."
Lưu Phong không còn gì để nói. Quỷ nha đầu này không phải đang khiêu khích mình chứ.
Thấy trước mắt mình là đại thí cổ (mông) trắng như tuyết đang không ngừng lắc qua lắc lại, trong lòng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Lập tức đưa tay ôm lấy cặp mong tròn trĩnh, miệng hôn lên.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.