"Tại sao ngươi cứ cố chấp như vậy, chẳng lẽ ngươi không thể quên chuyện trước kia được hay sao?" Thái Tử Phi sắc mặt tỏ vẻ đau khổ: "Tại sao không cho mẫu thân một cơ hội? Làm người ai không phạm sai lầm, tại sao ngươi ngay cả một cơ hội cũng không thể cho ta? Ngươi tàn nhẫn như vậy sao."
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng: "Tàn nhẫn? Chuyện năm đó ngươi làm chẳng lẽ không tàn nhẫn? Sớm biết có hôm nay, sao ngày trước còn làm. Từ khi ngươi bỏ ta ở Tuyết Sơn, tình nghĩa của chúng ta đã chấm dứt rồi".
"Không cần lãng phí tâm cơ nữa" Lưu Phong không nhịn được: "Ngươi đi nói với bệ hạ thân phận thật sự của ta đi, ngươi tránh xa ta ra một chút".
"Hài tử, ngươi nghe ta nói, chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu" Thái Tử Phi thấy ánh mắt tức giận của Lưu Phong, chậm rãi nói: "Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ đến ư? Chính là cho dù ta nói cho bệ hạ, hắn vị tất đã tin tưởng. Nói không chừng, chúng ta còn có thể vì thế mà đắc tội, vì thế mà rơi đầu".
"Có chuyện này ta phải nhắc ngươi nhớ, ngươi là Hoàng Thái Tôn, nhưng Triệt nhi cũng giống như thế" Thái Tử Phi chăm chú nói.
"Không phải ngươi muốn nói, chúng ta là huynh đệ đó chứ?" Lưu Phong khinh thường hừ nhẹ.
Trong ký ức của Lưu Phong, tựa hồ không có chuyện huynh đệ như vậy.
"Có một số việc, bây giờ ta không thể nói với ngươi được. Nhưng xin ngươi tin tưởng ta, ngươi là hài tử của ta, ta tuyệt đối không hại ngươi"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-du-hoa-tung/1559266/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.