Vũ Quy nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, võ sĩ của chúng ta từ nhỏ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa đại bộ phận chiến sĩ đều có tư chất thiên phú" Mã Đằng cười hắc hắc vài tiếng, vẻ mặt khinh thường. Hoa Hạ đại đế chỉ mỉm cười: "Hy vọng đại quân của đế quốc ta sẽ cho đảo quốc các ngươi được kiến thức thế nào là cường đại võ sĩ." Vũ Quy hơi kinh hãi, lời này của Hoa Hạ đại đế không phải trực tiếp ám chỉ là Hoa Hạ đế quốc sẽ trực tiếp khai chiến với Phù Tang hay sao?? Tựa hồ hiểu được tâm tư của Vũ Quy, Hoa Hạ đại đế khinh thường cười cười và nói: "Nói thật cho ngươi biết, hơn mười vạn đại quân của trẫm rất nhanh sẽ tấn công Phù Tang và Cao Lệ. Hy vọng võ sĩ các ngươi đừng làm cho ta thất vọng." Vũ Quy nao nao, không dám lên tiếng nữa, bất quá hắn chỉ là một sứ giả, chuyện quốc gia đại sự không dám tùy ý luận bàn. Hoạ từ miệng mà ra, hắn không dám lấy tính mạng bản thân cùng cả tộc nhân để đùa giỡn. Bây giờ nhiệm vụ cấp thiết nhất chính là mau mau giải quyết ổn thỏa chuyện tam vương tử Cao Lệ. "Đáng chết, tại sao ta lại cùng hợp tác với bọn Cao Lệ bổng tử này." Vũ Quy tâm trạng cực độ buồn bực, không thể làm gì khác hơn là đem lửa giận phát tiết trên người của bọn Cao Lệ. "Nếu không tin, bây giờ thử so tài một chút đi. Dám không?" Mã Đằng đột nhiên cười lạnh một tiếng. Vũ Quy hơi kinh hãi, y không biết nên trả lời như thế nào nữa. Hoa Hạ đại đế suy nghĩ một chút, quay về Vũ Quy nói: "Ngươi không phải muốn tiếp nhận Cao Lệ tam vương tử sao? Như vậy đi, các ngươi phái ra võ sĩ cùng tỉ thí với dũng sĩ của đế quốc ta một trận. Nếu có thể làm ta hài lòng, ta sẽ đồng ý cùng ngươi nói chuyện về tam vương tử Cao Lệ." Vũ Quy nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Bệ hạ, lời người nói là thật sao?" "Đồ hỗn láo, lời bệ hạ như vàng như ngọc, tự nhiên là thật!" Mã Đằng tức giận quát lên một tiếng. "Lời trẫm nói đương nhiên là thật, thế nào, võ sĩ các ngươi có dám không?" Hoa Hạ đại đế giọng nói vẫn thể hiện sự khinh miệt như lúc đầu. "Đã như vậy, chúng ta sẽ phái một võ sĩ cùng dũng sĩ của đế quốc so tài một phen. Bất quá ta có thỉnh cầu, hy vọng lần tỉ thí này chỉ điểm tới là ngưng". Vũ Quy không dám để cho thuộc hạ của mình tại Hoa Hạ đế quốc đả thương người. Hoa Hạ đại đế lại hiểu sang một ý khác"Được rồi, ngươi yên tâm, Hoa Hạ đế quốc của chúng ta là quốc gia có lễ nghĩa, các ngươi từ xa đến là khách, quả nhân quyết sẽ không cho đánh chết võ sĩ các ngươi đâu, cùng lắm chỉ là đánh cho tàn phế mà thôi. ha. ha. Quyền cước vô nhãn, bị thương là khó tránh khỏi." Quần thần tự nhiên là cười rộ lên một phen. Vũ Quy sắc mặt tái xanh, hắng giọng, thân thể không ngừng run rẫy, nín miệng không biết nói gì. Bất quá hắn nghĩ, nếu Hoa Hạ hoàng đế không ngại bị thương, hắn tựu cũng không cần khách khí nữa. Bị khi dễ nhiều như vậy, tức cũng nên thu lại lợi tức chứ. "Nếu là tỉ thí, không bằng chúng ta đánh cuộc đi." Người lên tiếng là Lưu Phong. Hắn đã sớm nhìn ra trong tuỳ tùng của đám Ô Quy có một gã mà tu vi có thể so với Kim Đan hậu kỳ Hắc Ám võ sĩ, cho nên trận này tỷ thí hắn sẽ ra tay. Nếu bản thân mình ra tay, tự nhiên cũng là điểm tốt. Nếu không, chẳng phải là khó khăn sao? Hoa Hạ đại đế mỉm cười, gật gật đầu nói to: "Lưu ái khanh, nói cho cùng, nếu tỉ thí có đặt cược, tựu càng thêm hấp dẫn. Như vậy đi, phàm là người thắng, mặc kệ là dũng sĩ bổn quốc hay là võ sĩ Phù Tang, sẽ được ban thưởng mười mỹ nữ, hoàng kim trăm lạng"
Hoa Hạ đại đế trong mắt lộ ra quang mang, cười nói: "Ô Quy sứ giả, ngươi có ý kiến gì không?" Vũ Quy suy nghĩ một chút nói: "Bệ hạ, nếu võ sĩ hai nước tỉ thí, Phù Tang chúng ta cũng hẳn phải đặt cược. Như vậy đi, phàm là người thắng cuộc, Phù Tang chúng ta cũng tặng thưởng mỹ nữ mười người, ngàn lượng bạch ngân" "Được, tốt lắm." Hoa Hạ đại đế mỉm cười, gật đầu nói: "Cứ theo ý ngươi" Lưu Phong âm thầm tính toán một chút, cũng tốt, có thêm được 20 mỹ nữ. Về phần vàng bạc, hắn không quan tâm. Quả nhiên, tên võ sĩ của Vũ Quy tu vi có thể so với Kim Đan hậu kỳ Hắc Ám võ sĩ. được phái lên đấu trường. Một gã kim giáp vệ sĩ bên người Hoa Hạ đại đế nói khẽ với hắn vài câu, lập tức lão Hoàng đế sắc mặt thay đổi, có chút âm trầm và lưỡng lự. Lưu Phong phỏng chừng gã Kim gáp vệ sĩ kia chắc đã nhìn ra lực lượng của tên võ sĩ Phù Tang, trong lòng không yên nên mới nói cho lão Hoàng đế nghe. "Bệ hạ, để thần đảm trách cho. Chỉ là một Phù Tang võ sĩ, không cần phải phái dũng sĩ của đế quốc làm chi, chỉ bổn hầu cũng có thể thu thập được hắn." Lưu Phong đứng dậy, hướng lão hoàng đế nói. Hoa Hạ đại đế mắt thấy Lưu Phong định ra tay, trong lòng vui vẻ, bàn tay vung lên, cười nói: "Hảo, vậy để cho Lưu ái khanh thay đế quốc xuất chiến trận này." Bản lãnh của Lưu Phong, lão hoàng đế trong lòng rất rõ, tu chân Nguyên Anh Kỳ, đối phó với tên võ sĩ này thì dễ như trở bàn tay. "Bệ hạ, tu vi của hầu gia chỉ có Kim Đan sơ kỳ thôi." đột nhiên, thanh âm của một Hắc ảnh vang lên bên tai lão hoàng đế. Lão hoàng đế thất kinh, nhíu mày, quay về phía sau hỏi: "Ngươi tuyệt đối không nhìn lầm chứ." Hắc ảnh thấp giọng nói: "Tuyệt đối không lầm, khí tức của người tu chân rất mẫn cảm, ta tuyệt đối không thể nhìn lầm. tu vi của hầu gia hôm nay đích xác là Kim đan sơ kỳ" Lão hoàng đế vẻ mặt buồn bực: "Tu chân có thể càng tu luyện càng giảm xuống sao?" Hắc ảnh suy nghĩ một chút, hiển nhiên đối với vấn đề này cũng cảm thấy vô lý, theo lý thuyết mà nói con đường tu vi không tiến thì thoái, nhưng mà Lưu Phong đã sớm tu thành nguyên anh rồi, không thể xuất hiện chuyện như vậy được. Huống hồ cho dù tu vi thụt lùi cũng không thể thụt lùi so với trước như vậy được, so với lúc trước hắn phải thụt lùi tới mấy cảnh giới lận. Có quỷ sao. "Vậy hắn có thể đánh thắng không?" Lão hoàng đế không quan tâm đến tu vi của Lưu Phong, hắn chỉ quan tâm là Lưu Phong có thể đánh thắng Phù Tang võ sĩ hay không mà thôi. Hắc ảnh nhìn kỹ một chút rồi nói: "Cũng khó nói, tên võ sĩ kia lực chiến đấu ngang ngửa với Kim Đan hậu kỳ, nếu là trước kia, Hầu gia đương nhiên không thể thua kém, nhưng bây giờ thì rất khó nói." Lão hoàng đế nghe thấy ngay cả hắc ảnh cũng không biết, trong lòng có chút lo lắng, vội vàng thấp giọng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là đổi người? Nói sư huynh đệ của ngươi ra tay?" Hắc ảnh nói: "Bệ hạ, nếu mà bây giờ đổi người tựa hồ không tốt lắm." Lão hoàng đế nghe vậy thầm nghĩ cũng thấy có lý. Bản thân mình là nhất quốc chi nhân, làm sao có thể nói lời nuốt lời được. Nếu mà thay người, đừng nói là Lưu Phong mất hết mặt mũi, ngay cả đế quốc cũng rất mất mặt a. "Lưu ái khanh, ngươi." Lão hoàng đế rất muốn hỏi một câu, Lưu ái khanh, ngươi có thể được không? Nhưng mà lời nói chưa ra khỏi miệng, thủy chung không thể hỏi một câu bất hảo như vậy được. Nếu hỏi như vậy, chẳng phải là bản thân mình đã để cho Phù Tang cười nhạo sao. Lưu Phong không ngu ngốc, tự nhiên nhận ra ý tứ của lão hoàng đế, bất quá trong lòng cũng rất bực mình, tu vi của bản thân mình lão hoàng đế cũng biết mà, huống hồ bên người hắn còn có cao nhân của Thiên Sư đạo, đúng ra chiến đấu lực của bản thân mình và tên võ sĩ Phù Tang kia đều hẳn rất rõ ràng mới phải, nhưng mà tại sao trong mắt lão lại toát ra vẻ lo lắng như vậy. Lưu Phong không biết rằng, bởi vì khỏa kim đan quái dị kia mà hắn bị người khác nhìn nhầm là tu vi mới đạt Kim Đan sơ kỳ mà thôi. Như thế làm sao không lo lắng cho được. "Bệ hạ, người yên tâm, thần biết ý tứ của người. Ô Quy đại nhân từ xa đến là khách, thần biết sẽ hạ thủ lưu tình, không giết hắn là được." Lưu Phong trực tiếp hướng về lão hoàng đế biểu đạt sự tin tưởng của bản thân. Quả nhiên, nghe Lưu Phong nói xong, tâm tình của lão hoàng đế được giải toả ít nhiều. Bất quá trong lòng thầm nhủ, tu vi của ngươi giảm xuống như vậy mà sao khẩu khí càn rỡ như vậy. Quên đi, chỉ còn cách tiếp tục theo dõi mà thôi. "Hắc ảnh, nếu không ngươi hãy liên lạc vài tên cao thủ, đợi lát nữa vạn nhất nếu Lưu Phong thua cuộc, chúng ta sẽ hí lộng thành ba cuộc thắng hai mới dược. Chỉ cần thắng được hai cuộc cuối, thắng lợi cũng thuộc về phía ta." Lời nói của lão hoàng đế thật vô sĩ. Hắc Ảnh đi theo hầu lão hoàng đế cũng đã lâu, đối với sự vô sỉ của lão tựa hồ cũng đã biết, đối với đề nghị của lão cũng không có dị nghị gì. Hắn lập tức sử dụng bí pháp sư môn thông tri cho hai gã cao thủ lập tức đợi mệnh. Vũ Quy sau khi nhìn thấu tu vi của Lưu Phong, khoé miệng lộ ra nụ cười, hắn thậm chí dặn dò tên võ sĩ kia chỉ điểm tới là thôi, ngàn vạn lần không được đả thương Lưu Phong. Mặc dù tỉ thí thì đao kiếm vô nhãn, nhưng mà nói gì đi chăng nữa, người ta cũng là hầu tước của đế quốc, nếu đả thương hắn, ai biết Hoa hạ đại đế có để hận trong lòng hay không. "Tại hạ Kiều Bổn Nhất Lang" Hắc Ám võ sĩ tiến lên, rất lễ phép chào. "Bổn hầu Lưu Phong!" Lưu Phong đáp lễ. Lão hoàng đế dùng ánh mắt hồ nghi liếc nhìn Lưu Phong một cái, lập tức trầm giọng nói: "Bắt đầu!" Lưu Phong khinh thường không thèm ra tay trước, chỉ đứng yên một chỗ. Kiều Bổn Nhất Lang cũng nghĩ làm thế nào để xuống tay một cách có phân lượng. Do vậy, ai người không ai ra tay trước, cứ đứng yên một chổ gương đôi mắt to, mắt nhỏ nhìn đối phương. Mã Đằng đột nhiên hét lớn: "Hầu gia, đánh đi, đánh chết Phù Tang võ sĩ đi, để cho chúng thưởng thức lợi hại của ngươi." Kiều Bổn Nhất Lang nghe vậy, lạnh lùng liếc thoáng qua Mã Đằng, sắc mặt lập tức chùng xuống, chuẩn bị ra tay. Đột nhiên Lưu Phong nói: "Chờ một chút!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]