Chương trước
Chương sau
"Dạ, con biết lỗi rồi" Hoàng thái tôn vội vàng gật đầu nói.
"Được rồi, mẫu thân. Người và Lục Hoàng Thúc đàm phán thế nào?" Hoàng thái tôn có ý chuyển đề tài, vội vàng hỏi.
Thái tử phi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng thái tôn rồi nói ngay: "Ta đã đạt được thỏa thuận rồi, hắn sẽ đứng về phía chúng ta".
"Vậy thì con yên tâm" Hoàng thái tôn thở ra một hơi.
Thái tử phi lại nhăn mặt, giáo huấn: "Ngươi đừng tưởng rằng mọi sự đều thuận lợi, dã tâm của hắn cũng không nhỏ đâu"
"Ý người muốn nói Lục hoàng thúc cũng nhòm ngó cái ghế đó ư? Không thể nào? Chỉ bằng thế lực của hắn thôi ư?" Hoàng thái tôn khinh thường nói.
"Tất cả mọi người trong hoàng tộc, ai mà không muốn cái ghế chí cao đó. Triệt nhi, ngươi như thế nào mà đầu óc. ngu. si. thế. Thôi, đã muộn rồi, ngươi trở về đi. Ghé qua Lãnh Nguyệt tiên sinh rồi xin lỗi người ta luôn". Thái tử phi thở dài một hơi, trong lòng âm thầm lo lắng. Đứa nhỏ này như thế nào mà ngày càng không ra gì.
Sau khi Hoàng thái tôn rời khỏi, Hắc phượng hoàng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Thái tử phi, lạnh nhạt nói: "Ngươi không định sẽ tìm Lưu Phong nói chuyện sao?"
"Chuyện của ta, không cần ngươi quản. Ta tự biết nên làm thế nào". Thái tử phi hừ lạnh một tiếng, trợn mắt, âm thanh lạnh lùng nói: "Cuối cùng thì lúc nào hắn mới chịu gặp ta?"
"Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, ngươi không thể đợi thêm một thời gian sao?" Hắc phượng hoàng thấp giọng khuyên nhủ: "Các ngươi gặp mặt, phải đảm bảo là vạn sự không được sơ sót, nếu không lập tức sẽ đưa đến đại họa. Bệ hạ hôm nay đã xuất động Chân Long Vệ rồi, âm thầm giám thị Đông cung. Chủ công dặn dò ta, nhất định phải cẩn thận làm việc".
Ngưng một chút, Hắc phượng hoàng lại khuyên bảo: "Ta xem ngươi tốt nhất nên nói chuyện với Lưu Phong? Chủ công nói Lưu Phong là người trọng tình nghĩa, ngươi là mẫu thân hắn, hắn sớm muộn cũng tiếp nhận ngươi".
"Thật sao? Hắn thật là dạng người thế sao?" Thái tử phi đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Nếu muốn ta dùng thân tình để thu phục hắn, vì sao các ngươi còn dùng kế hoạch ám sát?"
Hắc phượng hoàng hơi kinh hãi: "Sao ngươi biết?"
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm". Thái tử phi giận dữ nói: "Tại sao các ngươi làm việc gì cũng đều dối gạt ta, là ý của hắn ư? Hay là ý của ngươi?"
Hắc phượng hoàng thoáng do dự một chút, gấp rút nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, việc này là ý của ta, ta sợ ngươi và Thái tử cố kỵ tình thâm, sợ ngươi không đành lòng xuống tay với hắn, cho nên mới dối gạt ngươi".
"Hừ, nếu ngươi thật sự muốn làm như thế thì không cần thiết". Thái tử phi trong mắt thoáng hiện sát ý: "Nếu không có nghiệt chủng kia, ta và Thái tử cũng sẽ không biến thành kết cục như bây giờ. Ta hận không đích tay giết hắn được. Chỉ là muốn giết hắn, tựa hồ rất khó."
Hắc phượng hoàng hít sâu một hơi, thầm nghĩ người đàn bà này thật độc ác. Bất quá cũng tốt, đỡ phải phiền toái.
"Chủ công muốn ta hỏi ngươi, ngươi định lúc nào nói với Thái tôn thân thế của hắn?" Hắc phượng hoàng đột nhiên hỏi.
Thái tử phi nghe vậy, thân thể run lên mãnh liệt, lập tức biến sắc nói: "Thế nghĩa là gì?".
"Ta nghĩ rằng ngươi cũng không muốn chia rẻ chủ công chứ?" Hắc phượng hoàng nghiêm mặt nói: "Ngươi cũng không thể để cho Thái Tôn cả đời cũng không biết cha của hắn là ai?".
Thái tử phi yên lặng trong chốc lát, lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Hắc phượng hoàng nói: "Không được, thân phận Triệt nhi phải tiếp tục giấu kín, nếu không, đại sự của chúng ta không thành, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục".
"Ý tứ của Chủ công là ngươi có thể thử nói cho Hoàng thái tôn về thân thế bản thân, còn về phần đối với bên ngoài, tất nhiên là vẫn giấu kín rồi. Chủ công kỳ thật rất muốn nhận lại Thái tôn" Hắc phượng hoàng thấp giọng giải thích.
"Không được, Triệt nhi không thể biết được thân thế của hắn, nếu không hắn nhất định sẽ không tiếp thụ nổi." Thái tử phi cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng mà vẫn cự tuyệt đề nghị của Hắc phượng hoàng.
Ngưng một chút, Thái tử phi đột nhiên lạnh lùng nói: "Hắc phượng hoàng, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng nên có tư tưởng gì đó. Triệt nhi là con của ta, cũng là Thái tử điện hạ, điểm này không ai có thể thay đổi. Từ hôm nay trở đi, ta không hy vọng ngươi đề cập đến vấn đề này nữa. Nếu ngươi gặp hắn, thuận tiện thay ta nói lại, nếu muốn nhận con, trừ phi đại cục đã định".
Hắc phượng hoàng trong mắt thoáng hiện lên một tia dị sắc, lập tức gật gật đầu nói: "Được rồi, ta sẽ phụ trách truyền lại ý ngươi".
Trong bóng đêm sâu tối, Ân Quý Phi đang ngồi trong tẩm cung, nhẹ nhàng khảy đàn, khuôn mặt sầu thảm, trong lòng rất buồn bã.
Lâm Lang đi đến, bưng lên một chén canh huyết yến, nhẹ giọng hỏi: "Nương nương, người đang nhớ Hầu gia đúng không?"
Ân Quý Phi nghe vậy, nhẹ thốt lên một tiếng, sắc mặt có chút ửng đỏ: "Ngươi. tiểu. nha. đầu. này. nói cái gì thế? Ta là đang suy nghĩ. suy. nghĩ. về. Tố Tố".
Lâm Lang hiểu được Ân Quý Phi đang khẩu thị tâm phi, liền khẽ mỉm cười nói: "Vậy được rồi, người chỉ cần sai Hầu gia và Tố Tố tiểu thư tiến cung, hầu hạ người vài ngày".
"Bổn cung cũng đang có ý này". Ân Quý Phi điềm nhiên nói.
"Nương nương, hay là chờ Tố Tố tiểu thư tới, con thay người nói chuyện về Hầu Gia?" Lâm Lang cố thu dũng khí nói.
Ân Quý Phi cả kinh, thân thể không khỏi run lên, gấp rút hỏi: "Không được, không được, Lâm Lang. Việc này ngươi tuyệt đối không được nói bậy. Nếu không, ta tuyệt đối không tha cho ngươi".
Lâm Lang vội vàng khuyên nhủ: "Nương nương, Lâm Lang chỉ muốn tốt cho người thôi, chẳng lẽ người cả đời muốn cùng Hầu Gia vụng trôm ư. Nghe nói người man di tại phương nam có thể thông hôn. Thân tộc thông hôn cũng là chuyện thường. Huống hồ, người cùng Hầu gia cũng không phải huyết tộc gì. Cần gì phải cố kỵ như vậy. Con nghĩ, người hoàn toàn có thể cùng Tố Tố tiểu thư thờ phụng nhất phu."
"Nói bậy. ngươi chẳng biết trời cao đất rộng gì cả, tiểu nha đầu. Nếu còn nói bậy, ta sẽ mang ngươi ra ngoài đánh đòn đến chết." Ân Quý Phi nghe vậy, nhất thời giận dữ: "Ta là mẫu nghi thiên hạ của Hoa Hạ đế quốc, có thể nào cùng so sánh với man di".
Lâm Lang thấy Ân Quý Phi tức giận, sắc mặt kinh sợ, vội vàng quỳ xuống cầu xin"Nương nương, tha mạng, Lâm Lang sai rồi."
Ân Quý Phi u thán thở dài một hơi, điềm nhiên nói: "Ngươi đứng lên đi"
Ngưng một chút, Ân Quý Phi sắc mặt hoà hoãn một chút: "Lâm Lang, ta biết ngươi cũng vì nghĩ tốt cho ta, nhưng mà những lời hỗn trướng này, sau này không nên nhắc lại. Số phận bổn cung đã định là cô đơn trong cung, hôm nay được Phong nhi hậu ái, có nằm mơ cũng không nghĩ đến hạnh phúc và ấm áp như vậy. Đối với ta đã tốt lắm rồi. Ta đã nghĩ thông rồi, hôm nay Tố Tố đến, ta hạ quyết tâm cùng Phong Nhi đoạn tuyệt quan hệ." Câu nói cuối cùng của nàng thốt ra thật nghẹn ngào, đau xót.
Lâm Lang nghe vậy, nhìn nét mặt sầu thảm của Ân Quý Phi, không nhịn được liền rơi lệ.
"Ta thật sự phải quên hắn sao?" Vừa mới nói ra, nhưng rất nhanh lại hoài nghi. Diện mạo tuấn mỹ của chàng, khí độ phiêu dật, . tất cả đều hiện lên trước mắt, muốn nàng quên đi, đó là một việc khó khăn đến chừng nào.
Ân Quý Phi dùng sức lắc mạnh đầu, cố ép buộc bản thân không được nghĩ về Lưu Phong nữa, khẽ đưa tay bắt đầu đàn tấu, chính là trong lúc vô tình lại đàn ra bản Phượng Cầu Hoàng.
Lâm Lang đi theo Ân Quý Phi lâu như vậy, tự nhiên là thông hiểu âm luật, nghe nàng đàn bản Phượng Cầu Hoàng, ý tứ thê lương, trong lòng buồn bả không thôi.
"Nương nương thật là đáng thương!"
Hoàn tất xong khúc đàn, Ân Quý Phi thở dài sâu kín, tâm tư đã rối loạn, giờ phút này thật không hề thích hợp để đàn tấu.
"Ha. ha. không nghĩ đến cầm nghệ của cô cô cao siêu như vậy." Đột nhiên từ cửa truyền đến thanh âm tán thưởng của Lưu Phong.
Ân Quý Phi đột nhiên thất kinh, đứng dậy hỏi: "Là Phong nhi sao? Đã trễ thế này, ngươi sao còn đến đây?"
Lưu Phong cười hắc hắc, thầm nghĩ chính là ban đêm ta mới tới chứ, để làm chuyện cần làm mà.
Lưu Phong chậm rãi từ cửa đi vào, nhẹ nhàng cười nói: "Cô cô, khúc đàn này thật là xuất thần nhập hóa, thật sự nghe rất hay, chỉ là không biết nó tên gọi là gì?" Sự thật Lưu Phong không tinh âm luật, đừng nói đến tên, cho dù có nói hắn cũng không biết, tất cả chỉ là thuận miệng nói lung tung mà thôi."
Đương nhiên, phi tử trong cung cầm kỹ dĩ nhiên không thể tệ được, dù sao tại kiếp trước xem qua ti vi, kịch đều là như vậy. Các phi tử trong cung, mỗi người đều tinh thông cầm kỳ thi họa. Nói đến điều này, Hoàng đế thật là tốt số.
Bất quá, Lưu Phong mệnh số rất tốt, mấy hồng nhan, mỗi người đều là cân quốc anh thư, không tệ chút nào.
Ân Quý Phi sắc mặt đỏ bừng, run giọng nói: "Lâu rồi không đàn, thủ pháp của ta có chút không đúng, làm trò cười cho ngươi rồi"
Lưu Phong hỏi tới: "Cô cô, người còn chưa nói cho ta biết thủ khúc này tên gọi là gì?" Lưu Phong thấy khúc này rất quen thuộc, nhưng tên gọi là gì thì không nghĩ ra. Ân Quý Phi vốn thấy Lưu Phong không biết tên của khúc đàn này, vốn yên tâm rất nhiều. Không ngờ hắn hết lần này đến lần khác lại truy hỏi cho tới.
"Cũng không phải là khúc gì nổi tiếng, chỉ là tùy ý khảy một bản mà thôi." Phượng Cầu Hoàng, cái tên này thật là ngụ ý rất thâm sâu, Ân Quý Phi không dám nói ra.
"Hầu gia, nương nương đàn tấu chính là khúc Phượng Cầu Hoàng" Lâm Lang đứng một bên, suy nghĩ một chút, rốt cuộc đem tên khúc đàn nói ra.
Ân Quý Phi hung hăng, trừng mắt nhìn Lâm Lang một cái, vội hỏi: "Cái gì Phượng Cầu Hoàng, Lâm Lang nha đầu này không hiểu biết gì về âm luật, chỉ biết nói bậy".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.