Chương trước
Chương sau
Các vị đại thần đều nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai dám lên tiếng, trong cung có quỷ náo loạn, cho rằng Bệ hạ hại chết nữ tử, chết không cam lòng, oán khí do vậy mà thành. Chuyện có khả năng là như vậy, nhưng không ai dám nói thẳng.
"Nói đi, như thế nào cả đám đều thành câm điếc". Hoa Hạ đại đế buồn bực, trong cung tốt đẹp như thế nào tự nhiên có quỷ xuất hiện. Hơn nữa Quỷ hồn thật sự quái dị, ngay cả Khưu Quỷ Phù của Thiên Sư Đạo cũng không có biện pháp. Thậm chí ngay cả Chân Long Vệ cũng tìm không được bọn họ.
Mỗi lần trong cung nhận được tin tức quỷ xuất hiện, Chân Long Vệ và cao thủ Thiên Sư Đạo đều chạy tới trước tiên, nhưng ngay lập tức cả bóng quỷ cũng không thấy. Huống hồ, Lão hoàng đế cũng không muốn để cho Chân Long Vệ nhanh như vậy bại lộ trước mặt mọi người.
Cho nên hắn triệu tập hội nghị này.
Bậy giờ thật sự bên trong Hoàng cung rất nhiều cung nữ, thái giám thậm chí cả Phi tử cũng đều thấy qủy. Hơn nữa, cũng đã chết mười mấy cung nữ, căn cứ xác nhận các nữ tử này đều bị ác quỷ hút khô máu mà chết.
Hoàng đế lẳng lặng nhìn một người giữa hàng người phía duới nói: "Khâm Thiên Giám có phát hiện gì không?"
Khâm Thiên Giám ho khan hai tiếng, ánh mắt u sầu nói: "Hồi Bẩm Bệ hạ, hiện tượng vô cùng dị thường, chỉ là gần đây trong cung âm khí cường thịnh rất nhiều".
"Cấm quân có phát hiện gì không?" Lão hoàng đế quay về phía Khâm Thiên Giám Tu Duyên gật đầu, sau đó ánh mắt lập tức chuyển sang hướng thủ lĩnh Cấm quân Phàn Tử Kiện.
Thủ lĩnh Cấm quân Phàn Tử Kiện vội bước ra khỏi hàng, cung kính nói: "Bệ hạ, Cấm quân ngoại trừ nửa đêm nghe thấy một ít âm thanh quái dị, ngoài ra cũng không thấy có cái gì quỷ dị."
"Tổng quản thị vệ Mã Đằng đâu?". Nhìn lại một vòng, Lão hoàng đế tựa hồ không thấy nguời mình muốn hỏi.
Thủ lĩnh Cấm quân Phàn Tử Kiện vội nói: "Bẩm Bệ hạ, Mã đại nhân vừa mới nhận đựơc tin tức có sự kiện đột nhiên phát sinh. Cho nên."
Tới đây thì ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tổng quản thị vệ Mã Đằng tiến đến, mặt đỏ tới mang tai. Trán không ngừng đổ mồ hôi.
Vội vàng hành lễ, hoàng đế liền cho hắn đứng lên, sắc mặt có chút ngưng trọng. Vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Các vị đại thần trong điện khẩn trương nhìn về phía tổng quản thị vệ Mã Đằng, không biết hắn mang đến cho Bệ hạ cái tin tức gì.
Tổng quản thị vệ Mã Đằng khó nhọc nuốt nước miếng một cái, sắc mặt u ám, lớn tiếng bẩm: "Bệ hạ, đại sự bất hảo, Thường quý phi bị quỷ nhập thân. Ba vị cung nữ đã chết trên tay nguời."
"Cái gì, Thường quý phi bị quỷ nhập thân à, ngươi nói chính là sự thật?" Lão hoàng đế hơi kinh hãi, sắc mặt nhất thời đại biến, trong con ngươi thậm chí bắn ra một đạo sát ý.
Mã Đằng bị Lão hoàng đế mãnh liệt nhìn. Nhất thời kinh hãi, phác thông một tiếng quỳ rạp xuống mặt đất, ngay cả mồ hôi trên trán chảy xuống tới mắt rồi mà không dám lau đi: "Bệ hạ, quả thật như thế. Hiện nay Thường qúy phi đang ở tẩm cung cầm một thanh đại đao đuổi theo chém cung nữ khắp nơi. hơn nữa, con mắt người. con mắt người đều toàn là máu."
Lời này vừa nói ra, trên triều nhất thời một trận ồn áo, các vị đại thần mỗi nguời mặt đều lộ vẻ kinh ngạc. Một ít đại thần thậm chí còn đang có suy nghĩ ác độc. Tám phần là Lão hoàng đế hại chết cung nữ nhập thân Thường quý phi.
Báo ứng. Đây là báo ứng.
Lão hoàng đế sắc mặt thay đổi vài lần, quát: "Đi, bắt Thường quý phi lại cho ta."
Mã Đằng vội vàng nói: "Bệ hạ, hôm nay Thường quý phi bị ác quỷ nhập thân, thị vệ bình thường không phải đối thủ của nàng, người xem, có nên không."
"Khâm thiên giám, không bằng ngươi đi xem xem thế nào?" Lão hoàng đế có chút quay đầu dò hỏi.
Tu Duyên mỉm cười, nói ngay: "Bệ hạ. Thần tiến cử một ngừơi, có khả năng xử lý việc này?"
"Ai? Ngươi nói xem?" Lão hoàng đế đối với Tu Duyên mặc dù không có tôn kính như lão Thiên Sư. Nhưng nói chung vẫn còn tương đối khách khí.
"Lưu Phong-Lưu tước gia!" Tu Duyên lạnh nhạt nói.
Lão hoàng đế âm thầm gật đầu, Lưu Phong quả thật thích hợp nhất. Với tu vi của hắn, đối phó mấy cái quỷ mị này quả thật như là phủi bụi mà thôi.
Lão hoàng đế cũng quá nóng giận, không nghĩ đến Lưu Phong trước tiên.
"Uhm, như Tiểu Thiên Sư sở tấu, cho Lưu ái khanh toàn quyền xử lý việc này." Lão hoàng đế cuối cùng thở dài một hơi, một gã tu chân Nguyên Anh Kỳ, đối phó mấy cái quỷ mị này cũng có chút ý tứ.
Trên triều phần lớn đại thần đều không biết tu vi đích thực của Lưu Phong, nói thầm, chuyện trọng yếu như vậy tên mặt trắng này có thể làm nổi không.
Những kẻ độc ác thì âm thầm bật cười, đối phó với nguời thì ngươi rất có bản lãnh, nhìn xem nguơi như thế nào đối phó được quỷ mị.
Sau khi tan triều, Lão hoàng đế lập tức sai Túc vuơng tự mình đi tuyên chỉ, thể hiện ý trọng thị.
Túc vương mang theo thị vệ chạy tới Thiên Thượng Nhân Gian, lúc đó Lưu Phong đang ôm lấy Ân Tố Tố nói chuyện trên trời dưới đất, đôi bàn tay to tiến lên người nàng, một hồi xoa ngực, một hồi vuốt ve kiều đồn, khiến cho nàng thở gấp ưh ưh.
"Đại ca, Túc vương mang thánh chỉ của Bệ hạ tới." Vương Bảo Nhi trước tiên an bài cho nhóm người Túc vương, lập tức đến bẩm báo với Lưu Phong.
Mẹ kiếp, ta đang ở lúc quan trọng, như thế nào tự dưng xuất hiện Túc vương phá rối.
"Uhm, ta biết rồi." Lưu Phong lên tiếng, lúc này mới buông Tố Tố ra.
Ân Tố Tố đôi mắt đẹp khép hờ, sắc mặt ửng hồng, hiển nhiên đã có chút động tình: "Lão công, thánh chỉ tới, không bằng chúng ta cùng đi vào đi nha?"
"Ha ha, Túc vương đại giá quang lâm, hạ thần không từ xa nghênh đón, thứ tội thứ tội." Lưu Phong đi nhanh về phía trước, từ xa hướng đến Túc vương hành lễ.
Túc vương đôi mắt trầm xuống lập tức cười nói: "Tước gia khách khí rồi, bổn vương bất quá là thay mặt Bệ hạ mang thánh chỉ đến mà thôi." Lúc này Túc vương phát xuất khí thế cường đại tích tụ hơn mười năm sống trên lưng ngựa áp đến Lưu Phong.
Lưu Phong hơi kinh hãi, yên lặng tiếp nhận khí thế bài sơn đảo hải trên người Túc Vương.
Lập tức hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Vương gia, chẳng lẽ Bệ hạ có chuyện gì muốn ta đi làm?"
Túc vương mỉm cười gật đầu nói: "Không sai, đúng là có chuyện quan trọng giao cho Tước gia đi làm." Nói xong hướng ánh mắt đến người đứng bên cạnh, thấy Ân Tố Tố như tiên tử, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Lưu Phong lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt phong sương của Túc vương nói: "Đã như vậy, xin mời Vương gia tuyên chỉ đi?"
"Không cần". Túc vương tiến lên, nâng thánh chỉ cách Lưu Phong một tấc, cười nói: "Ngươi tự mình xem là được, không cần cái lễ nghĩa vô bổ này."
Lưu Phong lãnh ý, mở thánh chỉ. Nhìn kỹ vài lần, lập tức nhíu mày hỏi: "Hoàng cung như thế nào lại có quỷ sự? Bệ hạ tại sao lại phái ta đi vào giết quỷ?"
Túc Vương gật đầu, nói: "Thường quý phi bị ác quỷ nhập thân, trong cung có quỷ là chuyện thật, cung thỉnh Tước gia động thủ sớm một chút mới tốt".
Lưu Phong gật gật đầu: "Chuyện như thế, bây giờ ta lập tức đi xem sao."
"Không vội." Túc vương đột nhiên nói: "Tước gia, Bổn vương còn chuyện muốn nói với người? Chẳng biết người có nguyện ý nghe?"
Lưu Phong tiêu sái cười, gật đầu nói: "Vương gia khách khí rồi, có chuyện gì xin cứ nói thẳng."
Túc vương hai mắt lấp lóe tinh quang, cười nói: "Tốt, Tước gia quả nhiên sảng khoái." Lưu Phong vui vẻ nói: "Được nghe Vương gia dạy bảo, cũng là đại phúc khí của ta."
Túc vương mỉm cười, có chút thâm ý nhìn Lưu Phong nói: "Tước gia có biết tình thế đế quốc hiện nay?"
Lưu phong hơi kinh hãi, không rõ tại sao hắn đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng cũng biết nói thế tất có thâm ý, sắc mặt cũng trở nên chăm chú.
Túc vương thấp giọng thở dài, sắc diện ưu tư, trầm giọng nói: "Tước gia, ta muốn mời người giúp ta?"
Túc vương ngưng thần nhìn Lưu Phong, hai mắt thể hiện vẻ ưu thương.
Đang lúc Lưu Phong ngầm đoán ý tứ Túc vương, Túc vương lại nói: "Như hôm nay trong triều đều có phe phái, tất cả văn võ bá quan đều đầu nhập dưới trướng Đông Cung hoặc Yến Vương Phủ. Chỉ có Tước gia người, đứng ở vị trí trung lập, chịu đựng hai phía đả kích. Cho nên, ta muốn cùng Tước gia liên thủ, cùng xây một phần nghiệp lớn, không biết ý tứ Tước gia thế nào?"
Ngừng một chút, Túc vương nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Lưu Phong, lại nói: "Như ta nghe nói, Đông Cung cùng Yến Vương Phủ đều hướng đến người phát ra tất sát lệnh. Cho nên muốn."
Lưu Phong thân thể chấn động, hoảng sợ hỏi: "Vương gia như thế nào biết được?"
Túc Vương chậm rãi nói: "Tước gia không cần hoài nghi, tin tức này tuyệt đối chuẩn xác, tử sĩ ta ẩn giấu tại hai nơi liều chết nói cho ta biết".
Lưu Phong ngưng thần trong chốc lát, trên mặt hiện lên một tia dị sắc, bình tĩnh nói: "Ý tứ của Vương gia, nếu ta đồng ý giúp ngươi, ngươi sẽ phụ trách an tòan của ta?"
Túc vương hai mắt bắn ra tinh quang làm người ta sợ hãi, nhìn chằm chằm Lưu Phong nói: "Chẳng hay ý tứ Tước gia như thế nào?"
Lưu Phong khoé miệng mỉm cười, quay đầu nhìn Tố Tố đang yên lặng bên cạnh, ôn nhu nói: "Tố Tố, ngươi cảm thấy đề nghị của Vương gia như thế nào?"
Đôi mắt đẹp của Ân Tố Tố lưu chuyển, thản nhiên cười nói: "Lão công, chuyện đại sự như thế này chàng tự mình quyết định đi"
Lưu Phong lạnh nhạt cười, đứng dậy, khí thế cường đại phát ra, nói: "Vương gia, nếu ngươi đã biết ta là trung lập, cũng nên rõ ràng tâm tư của ta."
Dừng một chút, Lưu Phong nhìn Túc vương, lớn mật nói: "Vương gia chẳng lẽ cũng muốn cùng Đông Cung, Yến Vương Phủ, tranh giành một phen?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.