Chương trước
Chương sau
Lưu Phong bối rối trong lòng, vội nói: "Nương nương nói quá lời, người có việc gì, thỉnh mời phân phó. Chỉ cần vi thần có thể làm được thì thần nhất định tận lực thực hiện.
 
"Việc ai gia nhờ ngươi, kỳ thật thì nói khó cũng không phải là khó, nói dễ cũng không phải là dễ. Hết thảy đều tùy thuộc vào ý nghĩ trong đầu của ngươi mà thôi."
 
Mã hoàng hậu thoáng do dự một chút, nói: "Lưu ái khanh, ai gia muốn đề nghị ngươi bỏ qua chuyện của Hộ bộ."
 
Lưu Phong trong lòng bất giác âm nhạc nổi lên, quả là đúng như mình dự đoán. Nói thật thì Lưu Phong cũng có ý định bỏ qua chuyện này nhưng còn phải xem tình hình diễn biến như thế nào đã. Mặc dù hắn đã nắm trong tay Trương Trạch Toàn nhưng nếu không có Hoàng thượng ra mặt thì tự nhiên cũng sẽ không ổn. Do đó nếu Hoàng thượng không hạ quyết tâm làm rõ vụ việc này thì với thế lực của Lưu Phong, điều tra Hộ bộ cũng thật sự là vạn nan.
Cho nên Lưu Phong trì hoãn chậm lại việc này, chờ cho Hoa Hạ đại đế hạ quyết tâm, chờ cho thế lực của mình mạnh lên một chút đã.
 
"Hoàng hậu nương nương, chuyện này do Hoàng thượng muốn làm, người muốn vi thần bỏ qua, chỉ e là." Lưu Phong cố tình làm ra bộ dạng khó khăn, để nói.
 
Mã hoàng hậu hạ giọng nói: "Ta biết, chuyện này quả thật là làm khó ngươi nhưng ngươi cũng chớ quên là Hoàng thượng bây giờ vẫn chưa hạ quyết tâm điều tra tận gốc."
 
"Hoàng hậu nương nương, vi thần làm việc luôn tuân theo ý chỉ của hoàng thượng."
 
Lưu Phong chưa thấy mình có lợi gì cả trong chuyện này. Trừ phi Mã hoàng hậu có gì trao đổi với hắn, nếu không hắn sẽ không dễ dàng chịu nhượng bộ.
 
"Thật không? Ngươi vào cung nhiều lần gặp Ân quý phi cũng là phụng chiếu chỉ của Hoàng thượng?" Mã hoàng hậu đột nhiên cười lạnh nói.
 
Lưu Phong bất giác kinh hãi, lão thái bà này quả nhiên là bất phàm, mình và Ân quý phi gặp nhau mỗi lần đều bí mật sắp đặt, ai ngờ cũng bị người này biết.
 
"Hoàng hậu nương nương tựa hồ như có ý muốn uy hiếp thần phạm sai lầm?" Lưu Phong ngẩng đầu lên, thấp giọng nói.
 
"Sự thật là ngươi đã phạm phải." Mã hoàng hậu trầm giọng nói: "Quy củ của hậu cung, nếu không có ý chỉ của hoàng thượng thì ngoại thần không thể gặp gỡ phi tần được."
 
Lưu Phong khẽ mỉm cười: "Hoàng hậu nương nương quả nhiên là lợi hại, vi thần đáp ứng người, tạm hoãn điều tra Hộ bộ. Bất quá thời gian sẽ không phải là quá lâu đâu."
 
"Không cần quá lâu, chỉ cần một tháng là đủ." Mã hoàng hậu thấy Lưu Phong đáp ứng, sắc mặt đã trở nên hòa hoãn rất nhiều, cười nói: "Ta biết ngươi cũng là phụng mệnh làm việc, tự nhiên sẽ không làm khó ngươi. Một tháng sau, ngươi có thể triển khai điều tra, đến lúc đó ai gia tuyệt đối không làm khó ngươi nữa."
 
"Hảo, quân tử nhất ngôn." Lưu Phong lạnh nhạt đáp lời.
 
Ngừng lại một chút, Mã hoàng hậu chủ động làm giảm áp lực lên Lưu Phong: "Lưu ái khanh, kỳ thật ta và Ân quý phi ngày thường cũng rất thân thiết. Chuyện hôm nay cũng là bất đắc dĩ, hy vọng ngươi có thể hiểu được."
 
Lưu Phong mỉm cười: "Hoàng hậu nương nương nói quá lời, vi thần hiểu, người cũng là vì Hoàng thái tôn mà thôi. Bất quá vi thần cũng tự nhận thấy, cho dù có thêm một tháng thì Hoàng thái tôn cũng không có khả năng lấp đầy lại phần thiếu hụt trong Hộ bộ."
 
"Dù sao thì có bổ khuyết cũng còn hơn không." Mã hoàng hậu đột nhiên chuyển đề tài: "Lưu ái khanh, Phượng viên và Đông cung luôn là đồng minh, tại sao ngươi lại muốn cùng Hoàng thái tôn đối đầu?"
 
Lưu Phong thản nhiên, cười nói: "Thứ cho vi thần nói thẳng, Hoàng hậu nương nương vị tất đã biết hết chuyện giữa vi thần và Đông cung."
 
"Ồ!" Mã hoàng hậu cảm thấy hứng thú, hỏi: "Như thế nào?"
 
"Chuyện tương đối phức tạp, đôi lời không thể nói rõ được." Lưu Phong suy nghĩ một chút: "Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi điện hạ không ngừng phái người muốn đưa vi thần vào chỗ chết, hơn nữa còn muốn xâm chiếm Thiên Thượng Nhân Gian của vi thần. Hoàng thái tôn cũng đồng dạng như vậy. Người cho rằng với những chuyện xảy ra như vậy thì vi thần có thể hòa hảo với Đông cung?"
Sự thật thì ngoài nguyên nhân này ra, hắn đối đầu với Đông cung còn là vì Chu Phong nữa.
 
"Ồ, ra là thế. Điềm nhi thật là." Mã hoàng hậu cau mày, đoạn hỏi: "Lưu ái khanh, nếu ai gia làm trung gian hòa giải thì ngươi có thể bỏ qua cừu hận với Đông cung được không?"
 
"Hoàng hậu nương nương, chuyện không đơn giản như người tưởng."
 
Mã hoàng hậu cau có nói: "Ngươi chưa thử qua, ngươi như thế nào biết sẽ không được?"
"Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể làm trung gian cho các ngươi hòa giải ân oán trước kia. Lưu ái khanh, mặc dù ta là lần đầu tiên gặp ngươi nhưng ta biết tương lai của ngươi nhất định bất phàm. Nếu ngươi có thể hòa thuận với Đông cung thì tương lai có thể được phong vương bái tướng cũng không phải là chuyện khó."
 
Lưu Phong hỏi lại: "Xem ra Hoàng hậu nương nương vẫn thật sự coi trọng con cháu trong lòng mình hơn một chút."
 
Mã hoàng hậu nghe vậy, bất giác run lên, không nói lời nào.
 
Một lúc sau, Lưu Phong lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương, nếu người thật sự muốn làm người giải hòa thì vi thần cũng sẽ thử một lần. Bất quá có thành hay không thì cũng không liên quan đến thần."
 
"Hảo, chỉ cần ngươi có lòng thì ai gia nguyện ý giúp ngươi." Mã hoàng hậu cười nói: "Ngươi quả nhiên cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện."
 
"Được rồi, còn có chuyện ta muốn hỏi ngươi." Thần sắc Mã hoàng hậu đột nhiên trở nên chăm chú: "Ngươi từ Ân quý phi đã biết được sự khác thường của Hoàng thượng?"
 
Lưu Phong biết tai mắt của lão thái bà này trong cung rất nhiều, cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Không sai, Hoàng thượng đang tu luyện một loại pháp môn gọi là Thái Âm Bổ Dương."
 
"Thái Âm Bổ Dương?" Mã hoàng hậu sửng sốt, hỏi: "Trên đời thật sự có loại pháp môn này hay sao?"
 
"Không sai, Thái Âm Bổ Dương là có thật. Hơn nữa Hoàng hậu nương nương hẳn không khó phát hiện ra khí sắc của hoàng thượng gần đây rất tốt. chỉ là." Lưu Phong rất muốn nói chỉ là Lão hoàng đế hơi tàn nhẫn. Lão chỉ vì kéo dài sinh mạng của mình mà dùng tính mạng của rất nhiều xử nữ để đổi lấy.
 
Liên quan đến tính mạng của Hoàng thượng, Mã hoàng hậu vội vàng hỏi: "Lưu ái khanh, nói như vậy thì Hoàng thượng tu luyện pháp môn này có thể giúp cho thân thể người khỏe mạnh hay sao?"
 
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Mã hoàng hậu, Lưu Phong giải thích: "Hoàng thượng tu luyện Thái Âm Bổ Dương quả là có thể kéo dài cuộc sống. Bất quá thân thể của Hoàng thượng đã già lão. Cho nên cũng chỉ có thể kéo dài được khoảng hai, ba năm mà thôi. Có điều để làm được điều này thì Hoàng thượng phải dùng tính mạng của nữ tử vô tội đổi lấy. Thái Âm Bổ Dương sẽ làm cho những nữ tử này nhanh chóng suy kiệt mà chết."
 
"Là như thế." Mã hoàng hậu nghe Lưu Phong giải thích xong, nhất thời thở dài một hơi.
 
Căng thẳng nửa ngày, té ra là Lưu Phong thương xót cho số phận của các nữ tử vô tội này. Bất quá vì một vị quân chủ của đế quốc thì tính mạng của vài người con gái có đáng là gì.
 
 
 
"Lưu ái khanh, những nữ tử này có thể vì Hoàng thượng hiến thân đã là vinh dự cho các nàng. Ngươi không cần vì các nàng mà thương tiếc." Mã hoàng hậu cười nói: "Nghe ngươi nói như vậy thì trong lòng ta đối với Hoàng thượng đã an tâm rồi."
 
Lưu Phong nghe vậy, bất giác khó chịu trong lòng. Chó má thật, cái gì mà vinh dự cho các nàng. Ngươi giác ngộ cao quá, những lời lẽ bỉ ổi như vậy mà cũng thốt ra được.
"Hoàng hậu nương nương đã nói xong chưa?" Lưu Phong bực bội, cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
 
Chuyện cần hỏi cũng đã hỏi, chuyện cần nhờ cũng đã nhờ. Mã hoàng hậu thấy Lưu Phong đã muốn rời đi, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Lưu ái khanh, cũng không còn sớm nữa. Ngươi về đi."
 
Dứng một chút, Mã hoàng hậu lại nói: "Nếu suy xét cho kỹ thì ngươi cũng là cháu rể của ta (Mã hoàng hậu và Ân quý phi xưng hô là tỷ muội. Lưu Phong là cháu Ân quý phi thì cũng xem như là cháu Mã hoàng hậu. ). Sau này nếu ngươi đi gặp Ân quý phi, có thời gian thì cũng nên đến gặp ai gia một chút. Ai gia rất thích nói chuyện với người trẻ tuổi như ngươi."
 
Ta không có hứng thú nói chuyện với ngươi. Lưu Phong hiểu được Mã hoàng hậu quả nhiên có chút hiểm độc. Sau này không gặp vẫn tốt hơn. Còn chuyện gặp Ân quý phi thì có lẽ phải bí ẩn một chút, tránh để cho lão thái bà này uy hiếp.
 
Rời khỏi tẩm cung của Mã hoàng hậu, Lưu Phong đang muốn rời khỏi phủ Thái tử thì Lãnh Nguyệt xuất hiện: "Tước gia, xin dừng bước."
 
Lưu Phong ngạc nhiên hỏi: "Tiên sinh, không phải Thái tử phi cũng muốn gặp ta đấy chứ?"
 
"Ha ha, Tước gia quả nhiên là lợi hại. Không sai, tại hạ phụng mệnh Thái tử phi điện hạ, ở đây chờ Tước gia. Xin mời theo ta một chuyến."
 
"Lưu Phong mỉm cười tự chế giễu: "Một ngày liên tục được hai vị đại nhân trong hậu cung triệu kiến, ta quả là có phúc khí."
 
Lãnh Nguyệt cũng không để ý đến thái độ của hắn mà hỏi: "Thế nào? Mã hoàng hậu có làm khó người không?"
 
"Ngươi nói gì vậy?" Lưu Phong hừ một tiếng hỏi.
 
Lãnh Nguyệt vẫn như trước, không để ý đến thái độ của hắn: "Tước gia, kỳ thật hoãn điều tra Hộ bộ vị tất đã không phải chuyện tốt. Tin tưởng người thông minh tự nhiên hiểu."
 
Nói đến chuyện này Lưu Phong lại cảm thấy bực bội, hắn vốn là muốn cơ hội áp bức Mã hoàng hậu một phen, ai mà ngờ lão thái bà này lại có quân bài lợi hại như vậy. Bất quá cũng nên trách mình và Ân quý phi quá khinh thường mới bị ma trảo của lão thái bà chộp lấy.
 
"Lão thái bà này quả là còn tinh minh." Lưu Phong tức giận, nhất thời mắng một câu.
Lãnh Nguyệt vội vàng nhắc: "Nói nhỏ thôi."
"Ha ha, ngươi không đi tố cáo ta đấy chứ?" Lưu Phong khẽ nói đùa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.