Chương trước
Chương sau
"Được, để ta mở cửa cho ngươi." Lưu Phong quay sang, thấp giọng nói với Liên Nguyệt: "Mau xuống giường, đừng để cho mẫu thân ngươi hiểu lầm."
 
"Hiểu lầm cái gì?" Liên Nguyệt cố ý nói: "Ồ ta biết rồi, thúc thúc sợ mẫu thân ta hiểu lầm chúng ta đêm qua đã. ha ha, không có tâm sự thì không sợ quỷ gõ cửa. Thúc thúc, không lẽ ngươi tối qua đã làm gì không phải với Nguyệt nhi sao?"
 
Lưu Phong hừ một tiếng: "Không phải là quỷ gõ cửa mà là mẫu thân ngươi gõ cửa."
 
"Ha ha, bộ dáng của thúc thúc thật là đáng yêu." Liên Nguyệt nhẩy xuống giường, mang giầy vào, bước ra mở cửa.
 
"Mẫu thân, sớm vậy? Mộng đẹp đã bị người phá vỡ." Liên Nguyệt phụng phịu nhìn Dương Thị nói.
 
Lưu Phong bất giác thêm một trận buồn bực, hận không được đét vài cái thật mạnh vào mông con tiểu nha đầu này. Ả nói như vậy không phải là đã tố cáo đang ngủ với gã sao?
Dương Thị nao nao hỏi: "Liên Nguyệt, chẳng lẽ đêm qua ngươi ngủ ở đây?"
 
"Đúng vậy, tối qua con cùng thúc thúc ngủ với nhau." Liên Nguyệt bộ dáng ngây thơ, khờ khạo nhìn Dương Thị nói: "Mẫu thân, thúc thúc cũng nói là ở truồng đi ngủ thì rất tốt."
 
Lưu Phong nghe vậy, chút nữa đã lăn ra ngất.
 
Dương Thị cau mày. Bây giờ đã có thể kết luận tối qua hai người này ngủ chung. Về phần có làm chuyện đó hay không thì không chắc. Bất quá nàng tin chắc thượng cấp của mình sẽ không dễ dàng đánh mất cái trinh trắng của mình. Nghĩ như thế Dương Thị cũng trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.
 
"Phu nhân, Liên Nguyệt quả nhiên là tối qua ngủ với ta nhưng người yên tâm. Chúng ta không làm gì cả, cực kỳ thuần khiết như sợi chỉ trắng vậy." Lưu Phong thấy Dương Thị nhìn mình, không khỏi sợ hãi, vội vàng lên tiếng giải thích.
 
Dương Thị lạnh nhạt nói: "Ngươi là trưởng bối của Liên Nguyệt, ta tự nhiên là không suy nghĩ nhiều. Liên Nguyệt, theo ta đi chuẩn bị bữa sáng."
 
Liên Nguyệt gật đầu, quay người đi ra ngoài. Trước khi bước ra cửa còn quay lại làm mặt quỷ với Lưu Phong.
 
Trở về phòng, Dương Thị chuyển ánh mắt sang nhìn Liên Nguyệt, thấp giọng hỏi: "Đại nhân, người muốn tự mình ra tay sao?"
 
Liên Nguyệt hừ một tiếng, sắc mặt có chút tức giận: "Ý của ngươi là sao?"
 
"Ý của ta như thế nào, trong lòng đại nhân ắt hiểu được." Dương thị trầm giọng nói.
 
"Ha ha, ngươi ghen ư? Không phải ngươi đã thích tên tiểu tử thúi Lưu Phong đấy chứ? Ngươi thật sự động tình với hắn sao?"
 
"Đại nhân đừng hiểu lầm, ta như thề nào có thể động tình với kẻ địch của Thánh giáo được chứ? Ta chỉ không rõ hành động của đại nhân tối qua."
 
"Thì ra là thế." Liên Nguyệt cười, nói: "Nếu ngươi có thể nắm chắc rằng mình có thể chinh phục Lưu Phong thì ta có thể làm chủ cho chuyện tốt của các ngươi. Kỳ thật tên tiểu tử thúi này cũng thật là khó đối phó. Tối qua hắn đã chống cự lại được sức hấp dẫn của ta."
 
"Đại nhân, người yên tâm. Thuộc hạ chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của Thánh giáo. Tuyệt đối không tư tâm vọng tưởng." Dương Thị nghiêm nghị nói.
 
"Ngươi không cần phải giải thích." Liên Nguyệt trầm tư một chút: "Ta nói là sự thật. Nếu ngươi có thể khống chế Lưu Phong hoặc biến hắn thành người của Thánh giáo ta thì ta sẽ tác thành hắn cho ngươi. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chuyện. Nếu ngươi không hoàn thành sứ mạng thì tuyệt đối không được động tình với hắn. Quy củ của Thánh giáo ngươi đã biết. Mặt khác ngươi cũng nên tạm hoãn lại kế hoạch câu dẫn Lưu Phong.
Người này tâm chí rất kiên định. Nếu ngươi chưa thể tu luyện đến cảnh giới cuối cùng Mị Thuật thì ngàn vạn lần không được vọng động, tránh đả thảo kinh xà. Nếu có thể thu phục được Lưu Phong thì sau này sự phát triển của Thánh giáo quả thực dễ dàng hơn rất nhiều."
 
Dương thị vội vàng, cung kính nói: "Đại nhân yên tâm, thuộc hạ biết nên làm thế nào."
 
"Được rồi, về chuyện Kim Vận phu nhân ngươi điều tra thế nào? Nàng có đúng là người của Thánh sơn hay không?"
 
"Hồi bẩm đại nhân, căn cứ theo tin tình báo thu thập được thì Kim Vận phu nhân dường như có một chút quan hệ với Thánh giáo."
 
"Ồ, ra là vậy." Liên Nguyệt suy nghĩ một chút: "Ngươi tiếp tục phân phó người của ngươi, giám thị Kim Vận phu nhân. Người đàn bà này tuyệt đối không đơn giản. Nếu ta đoán không sai thì mục tiêu của ả cũng là mê hoặc Lưu Phong, từng bước nắm giữ lấy sản nghiệp của hắn."
 
"Đại nhân yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không để cho hồ ly tinh đắc ý." Dương thị cắn răng nói.
 
Lưu Phong trong lòng bực bội, không đợi mẹ con Dương Thị chuẩn bị điểm tâm mà lập tức đi đến Thiên Thượng Nhân Gian thị sát.
Vừa bước vào đại sảnh đã thấy Vương Bảo Nhi vội vã đi ra, đâm sầm vào người Lưu Phong.
 
"Vương huynh, chuyện gì mà vội thế?"
 
"Đại ca, người đến rồi, đệ đang có chuyện muốn tìm người." Vương Bảo Nhi thấy Lưu Phong trong lòng vui vẻ nói tiếp: "Đại ca, cha và muội muội của đệ đã đến đây."
 
"Ồ, đến đây lúc nào?" Lưu Phong đã sớm mong muốn cha con Vương Đức Vọng mau đến đây, nhất là Vương Đức Vọng. Thiên Thượng Nhân Gian khai trương xong ắt sẽ gặp nhiều phiền toái. Nếu cứ để phiên tử Cẩm Y Vệ ra tay cũng không phải là biện pháp tốt. Nếu cứ lạm dụng Cẩm Y Vệ thì sẽ có lời ra tiếng vào. Mặc dù hắn có hoàng đế chống lưng nhưng cũng không thể quá mức được. Cho nên hắn rất mong chờ Vương Đức Vọng đến đây, lúc đó hắn có thể mượn lực lượng binh mã hoàng thành trợ giúp chính mình. Binh mã tại hoàng thành này vốn chính là để bảo vệ cho an ninh tại hoàng thành. Đối với mọi chuyện gây rối tại đây vốn là bổn phận của họ. Khi đó hắn có thể danh chính ngôn thuận sử dụng lực lượng này mà không ai dám dị nghị.
 
"Cha đã đi đến Quân Bộ nhậm chức. Còn Đông Đông thì đang ở phía sau nghỉ ngơi. Đệ dắt huynh đi đến." Vương Bảo Nhi vẻ mặt thập phần quái dị nói: "Đại ca, người có muốn đệ chuẩn bị cho một nơi u nhã, yên tĩnh không?"
 
Lưu Phong vô thức hỏi: "Để làm gì?"
 
"Đại ca, người hỏi thật hay đùa vậy?" Vương Bảo Nhi vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Đều nói nam nữ xa nhau, lâu ngày gặp lại sẽ như nắng hạn gặp mưa rào. Chẳng lẽ đại ca và muội muội lâu ngày không gặp lại không."
 
"Ta lạy ngươi. Ngươi là đại ca của Đông Đông mà sao có thể nghĩ như vậy." Lưu Phong bực mình trả lời.
 
Vương Bảo Nhi cười hắc hắc: "Đại ca, ai cũng là người một nhà, không lẽ đại ca đợi đệ nói thẳng ra là Đông Đông phỏng chừng đã bị đại ca ăn từ lâu rồi."
 
Lưu Phong nghiêm nghị, vẻ mặt biểu hiện cho chính nghĩa nói: "Nói nghiêm túc, ta và Đông Đông quan hệ thật trong sạch."
 
Vương Bảo Nhi đảo mắt, hừ một tiếng: "Không đúng, không đúng."
 
"Đông Đông có một gã đại ca bất lương như ngươi thật là bất hạnh." Lưu Phong dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Vương Bảo Nhi.
 
"Được rồi đại ca, đệ báo cho đại ca một tin tốt. Tiểu Điệp và Liễu Oanh các nàng đã đồng ý mặc nội y hấp dẫn đễ biểu diễn."
 
"Thật vậy sao?" Lưu Phong sắc mặt nghi hoặc: "Các ngươi không ép bức họ chứ?"
"Đại ca yên tâm, chuyện này là do các nàng nguyện ý, chủ động nói với đệ. Các nàng còn nói đại ca là người tốt, muốn báo đáp đại ân của người."
 
"Ha ha, không sai, ta là người tốt."
 
"Đúng rồi đại ca, Trương Trạch Toàn muốn gặp Tiểu Điệp. Người nói chúng ta nên làm gì?"
 
Lưu Phong suy nghĩ một chút hỏi: "Hắn đã viết xong những thứ trước kia chưa?"
 
"Vẫn chưa xong." Vương Bảo Nhi nói: "Trương Trạch Toàn nói phải có một ít thời gian để nhớ lại."
 
Lưu Phong suy nghĩ một chút: "Nói hắn hãy nhanh chóng viết xong một nửa. Còn một nửa thì ta sẽ tự mình bàn luận với hắn. Đến lúc đó sẽ cho hắn và Tiểu Điệp gặp mặt."
 
"Đại ca, vậy có cần cho Tiểu Điệp biết cha nàng đã được chúng ta cứu đi không?" Vương Bảo Nhi đột nhiên trở nên tà dị: "Đại ca, đệ nghĩ Tiểu Điệp nếu biết cha nàng đã được huynh cứu thì chắc sẽ mang thân mình ra báo đáp."
 
"Đầu óc ngươi toàn chứa những thứ bậy bạ." Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Ta nói rồi, ta là người đứng đắn, nghiêm chỉnh, thành thật. Ngươi không nên ý nghĩ dơ bẩn của người mà gán ghép cho ta. Được rồi, tấm thân xử nữ của Tiểu Điệp và Liễu Oanh không ai được động đến. Chờ thêm một thời gian nữa thì ngươi phải dựa vào kinh nghiệm làm việc tại Giang Nam biến các nàng thành minh tinh tại đây mới được."
 
"Đại ca, đệ hiểu rồi. Người yên tâm, chuyện này cứ giao cho đệ." Vương Bảo Nhi ngày hôm nay thực sự đã trở thành một thương nhân chính thức.
 
Không thể không nói đến ánh mắt nhìn người của Lưu Phong đối với Vương Bảo Nhi. Đương nhiên Vương gia đối với Lưu Phong cũng phải cám ơn hắn rất nhiều. Chẳng những Vương Đông Đông thoát khỏi Chu Tam mà ngay cả Vương Đức Vọng cũng thoát khỏi sự khống chế của Yến phủ.
 
Đây chính là song doanh (hợp tác buôn bán).
 
"Đại ca, không có chuyện gì nữa. Bây giờ đệ dắt người đến gặp Vương Đông Đông. Tiểu nha đầu này phỏng chừng đã rất nóng lòng rồi đây. Nhắc đến đại ca, ngay cả mắt của nó cũng ửng hồng lên." Vương Bảo Nhi tếu táo nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.