Chương trước
Chương sau
Lưu Phong khẽ gỡ tay Tiểu Điệp ra, nghiêm nghị nói: "Ta nói rồi, ta đã có thê tử, ta không có hứng thú."
 
"Vậy như thế nào thì công tử mới đáp ứng cứu cha ta? Chỉ cần ngươi đáp ứng cứu cha ta thì bất kể ngươi có điều kiện gì ta cũng sẽ đáp ứng. Ngay cả cái chết Tiểu Điệp tuyệt đối cũng không nhíu mày."
 
"Không cần nghiêm trọng như vậy." Lưu Phong cười nói: "Ta có chuyện muốn nhờ ngươi, không những ngươi không chết mà còn rất hứng thú."
 
"Công tử, là chuyện gì, người mau nói." Tiểu Điệp không biết trong hồ lô của Lưu Phong chứa thuốc gì, trong lòng càng bối rối.
 
"Ta muốn bối dưỡng ngươi thành minh tinh." Lưu Phong giải thích: "Mấy ngày nữa ta sẽ khai trương một nơi giải trí tại kinh đô, ta muốn ngươi biểu diễn tiết mục kích tình." Lưu Phong dùng ngôn ngữ giải thích cho Tiểu Điệp hiểu một chút Thiên Thượng Nhân Gian không giống như thanh lâu truyền thống.
 
Nghe Lưu Phong giải thích xong, Tiểu Điệp cũng không đáp ứng ngay mà đang tự hỏi nếu y như lời của Lưu Phong nói thì sau này nhiệm vụ của nàng chính là khiêu vũ, nhưng chỉ là như vậy thì đối với hoàng hoa khuê nữ như nàng cũng đã rất khó khăn rồi.
 
"Tiểu Điệp, ta muốn nói cho ngươi biết là ta sẽ không ép buộc ngươi, ngươi không cần lo lắng. Bay ngày sau hãy trả lời cho ta biết." Lưu Phong cũng hiểu với một người đã được giáo dục tốt từ nhỏ như Tiểu Điệp thì muốn cho nàng khiêu vũ kích tình quả thật là trong thời gian ngắn sẽ rất khó tiếp nhận.
 
Tiểu Điệp hướng ánh mắt sang nhìn Lưu Phong: "Công tử, ngươi thật có khả năng cứu cha ta sao?"
 
"Cứu cha ngươi mặc dù rất phiền toái nhưng đối với ta mà nói thì cũng không phải là chuyện không có khả năng." Lưu Phong cố ý nói: "Ngươi có thể không biết, ngoại trừ thân phận Bá tước thì ta còn là Cẩm Y Vệ Tuần sát sứ. Đương nhiên có thể cứu được cha ngươi hay không thì còn tùy vào quyết định của ngươi."
 
"Công tử, ý ngươi là chỉ cần ta đáp ứng khiêu vũ kích tình thì ngươi sẽ giúp cha ta?" Tiểu Điệp cắn môi hỏi.
 
"Có thể nói như vậy." Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Ngươi hẳn phải rõ ràng ta và ngươi không thân không thích nếu ta trợ giúp ngươi thì ngươi cũng phải có hồi báo với ta. Hiểu không?"
 
Tiểu Điệp gật đầu: "Ta biết."
"Kỳ thật ngươi cũng không cần lo lắng. Kích tình biểu diễn tuyệt đối không phải như ngươi tưởng tượng. Thiên Thượng Nhân Gian của ta tuyệt đối không giống thanh lâu truyền thống. Bây giờ ta nói có thể ngươi không tin nhưng ta tin rằng ngươi sau này sẽ hiểu được. Kỳ thật diễn kích tình không phải là sắc tình mà nó là nghệ thuật. Các ngươi chính những người biểu diễn nghệ thuật. Nếu ngươi nguyện ý thì ta sẽ biến ngươi thành minh tinh của Thiên Thượng Nhân Gian, tới đó thì ngươi sẽ có vô số vinh dự. Ta nói đến đây thôi, ngươi tự mình lựa chọn đi." Lưu Phong khẽ buông lời thuyết phục Tiểu Điệp.
 
"Công tử, ta đáp ứng ngươi." Tiểu Điệp buồn bã nói: "Kỳ thật trong lòng ta cũng hiểu được nếu không có công tử giúp đỡ thì giờ phút này ta đã là đồ chơi trong tay nam nhân. Mặc dù bây giờ ta không cách nào giải thích được nghệ thuật biểu diễn của ngươi nhưng ta biết khiêu vũ kích tình thì vẫn còn tốt hơn kỹ nữ gấp trăm lần."
 
"Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì quá tốt. Tin tưởng ta đi, ngươi sau này nhất định tự hào thân phận của ngươi. Còn chuyện của cha ngươi thì sẽ nhanh chóng tìm cách, tin tưởng ba ngày sau sẽ có tin tức."
 
Nghe Lưu Phong khẳng khái nói như vậy, Tiểu Điệp trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, nhất là câu nói cuối cùng kia của hắn, làm cho nàng cảm thấy tràn ngập cảm kích.
 
Chỉ bằng vào chuyện này mà nói thì nàng đã muốn mang thân báo đáp hắn.
 
Nếu giờ phút này hắn muốn thân thể nàng thì nàng sẽ không cự tuyệt, hơn nữa còn chủ động để làm vui lòng Lưu Phong.
 
"Tiểu Điệp, chuyện là như thế, mấy ngày nay ngươi cứ hảo hảo nghỉ ngơi. Chờ có tin tức của cha ngươi rồi nói." Lưu Phong nói xong mở cửa đi ra khỏi phòng.
 
"Công tử, ngươi thật sự đi sao?" Tiểu Điệp cố lấy dũng khí nói: "Chẳng lẽ người không cần thân thể của Tiểu Điệp?"
 
Lưu Phong dừng cước bộ, quay đầu lại nói: "Ta nói rồi, ta đối với thân thể của ngươi không hứng thú, nếu ngươi thật sự muốn báo đáp thì sau này nên biểu diễn kích tình cho tốt."
 
Nhìn Lưu Phong biến mất, Tiểu Điệp khẽ thở dài, Tiểu Bá tước này thật không đơn giản, nàng không thể nhìn thấu được con người của hắn.
 
Đi ra cửa phòng, Lưu Phong cũng âm thầm cười trộm, cuối cùng cũng thuyết phục được Tiểu Điệp.
 
Kỳ thật lúc trước Kim Vận phu nhân đã nhắc nhở hắn về chuyện Trương Trạch Toàn. Bây giờ cứu được nữ nhi của hắn. Nếu sau này Trương Trạch Toàn biết được dám chắc sẽ cảm kích hắn. Đối với việc điều tra Hộ Bộ của hắn sẽ rất thuận lợi.
 
Tóm lại lần này đến Nam Nhân Thiên Đường quả thật là đáng giá.
 
Đương nhiên là nhân phẩm của hắn cũng tốt, vận khí lại may mắn.
 
Hoàng thành-Đông cung.
 
Mấy ngày nay tại Đông cung không ngừng phát ra thanh âm tranh cãi. Thái tử phi và Hoàng thái tôn thường xuyên tranh cãi, quan hệ hai người dường như trở nên xấu đi. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là vì Lưu Phong.
 
Lần trước sau khi Lãnh Nguyệt trở về, Hoàng thái tôn đã biết Lưu Phong và mình mãi mãi không thể trở thành bằng hữu. Hơn nữa Lưu Phong lại phụ trách điều tra Hộ Bộ và Nội vụ khố cho nên Hoàng thái tôn động sát niệm muốn giết chết Lưu Phong, hoàn toàn giải quyết họa căn.
 
Nhưng Thái tử phi sau khi biết được tâm tư của Hoàng thái tôn thì hoàn toàn không đồng ý. Vì thế hai người sinh ra tranh cãi.
 
Hôm nay hai người lại tiếp tục tranh cãi về chủ đề này.
 
"Mẫu thân, người hôm nay phải cho hài nhi một lý do. Nếu không hài nhi sẽ không nhượng bộ." Hoàng thái tôn rõ ràng tâm tình đã trở nên kích động, thậm chí tức giận.
"Ngươi lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Không còn xem mẫu thân ở trong mắt nữa đúng không?" Thái tử phi đưa tay đập bàn quát lớn.
 
Hoàng thái tôn thấy vậy sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: "Mẫu thân, người nói gì? Con sao dám trước mặt người làm càn. Chỉ là chuyện này quan trong, cho dù người không muốn con ám sát Lưu Phong thì cũng phải cho con một lý do chứ. Bằng không thì người làm sao có thể khiến con phục được?" Hoàng thái tôn bây giờ suy nghĩ, nhận thấy chỉ khi nào Lưu Phong chết thì Đông cung mới có thể ăn ngon ngủ yên.
 
Thái tử phi ngữ khí cũng trở nên hòa hoãn, nhìn Hoàng thái tôn nói: "Hài tử, mẫu thân không cho ngươi ám sát Lưu Phong kỳ thật cũng là muốn ngươi tốt mà thôi. Lực lượng của Lưu Phong rất cường hãn. Nếu ám sát có khả năng thành công thì hắn đã chết từ lâu rồi."
 
"Mẫu thân, đây tuyệt đối không phải là lý đo." Hoàng thái tôn không đồng ý: "Con nhận thấy người không cho con ám sát Lưu Phong, dám chắc là còn có nguyên nhân khác"
 
Thái tử phi thở dài: "Ngươi nhìn ra thì ta cũng không gạt ngươi nữa. Đúng là có nguyên nhân khác nhưng nguyên nhân này ta không thể nói cho ngươi nghe được."
 
"Tại sao? Chẳng lẽ mẫu thân còn không tin con?" Hoàng thái tôn gắt gao hỏi tới.
 
"Là như thế này." Thái tử phi giải thích: "Mẫu thân sở dĩ chưa nói cho ngươi nguyên nhân này là vì ngay cả mẫu thân cũng chưa thể xác định chính xác được. Tóm lại ngươi tin tưởng ta đi, ta không muốn ngươi ám sát Lưu Phong là vì muốn tốt cho ngươi thôi. Khi nào mọi chuyện tõ ràng thì mẫu thân sẽ trả lời cho ngươi hài lòng." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Thái tử phi mang theo một chút ngữ khí cầu khẩn.
 
Hoàng thái tôn do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, nếu người nói như vậy thì con không hỏi nữa. Chỉ là chuyện của Hộ Bộ thì người phải cho con một chủ ý."
 
"Chuyện của Hộ Bộ thì ngươi yên tâm. Ngoại trừ Trương Trạch Toàn thì các quan viên khác đều là người của mình. Một mình Lưu Phong cũng không thể làm được trò trống gì." Thái tử phi khẽ cau mày hỏi: "Trương Trạch Toàn bây giờ thế nào?"
 
"Đã giam ở đại lao Hình Bộ."
 
"Trương Trạch Toàn đã biết nhiều chuyện, ngươi này không thể sống được nữa. Phải nhanh chóng diệt khẩu." Thái tử phi trong mắt khẽ hiện lên một đạo sát khí.
 
Hoàng thái tôn giải thích: "Mẫu thân, Trương Trạch Toàn là đại quan của triều đình, cho dù định tội chết của hắn cũng phải trải qua ba lần hội thẩm. Muốn giết hắn thì cũng cần cả tháng nữa."
 
"Lâu như vậy, ta sợ Lưu Phong sẽ lần được manh mối nào đó, tìm cách tiếp xúc với Trương Trạch Toàn. Vậy thì sẽ lớn chuyện." Thái tử phi cau mày nói.
 
"Vậy ý của mẫu thân như thế nào? Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hoàng thái tôn mặc dù đã lớn nhưng mỗi khi gặp vấn đề khó khăn đều vẫn có thói quen hỏi Thái tử phi.
 
"Bịt miệng hắn lại." Thái tử phi lạnh nhạt nói: "Nếu chưa thể giết hắn thì tìm biện pháp bịt miệng hắn lại, không cho hắn nói bậy."
 
Ngừng một chút Thái tử phi chợt hỏi: "Nghe nói hắn còn có một nữ nhi ở Giáo Ti phường?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.