Lưu Phong nghiêm mặt: "Đương nhiên là thật, sư tôn, nói thiệt cho nguời biết, vì sao ta tu vi tiến bộ nhanh như thế, chủ yếu là do tác dụng của việc xoa bóp này. Người bình thường ta còn không cho biết."
Trương Mỹ Nhân cũng tin là thật, Lưu Phong tu vi tiến bộ nhanh như vậy, hắn tu chân bất quá mới có năm năm đã đạt tới cảnh giới mà người khác cả đời vô pháp đạt được. Bởi vậy xem ra, hắn quả thật có chỗ hơn người. Cuối cùng, Trương Mỹ Nhân bị Lưu Phong lợi dụng chuyện đề tăng tu vi hấp dẫn.
"Sư tôn, người nằm lên ghế, ta bây giờ sẽ giúp người xoa bóp." Lưu Phong dụ hoặc.
Trương Mỹ Nhân giãy nảy lên nói: "Không được, ngươi không thể chạm vào chân ta." Trương Mỹ Nhân lộ vẻ mặt căng thẳng, đồng thời, nàng định rút chân lại, sợ bị hắn đụng chạm.
Lưu Phong nao nao, trong đầu xoay chuyển, mẹ kiếp, này dù sao cũng là cổ đại a, đụng vào chân đàn bà một chút xem ra còn khó hơn là sờ vào vú nữa.
Xem ra còn phải tiếp tục khai sáng cho ngươi a.
Tâm niệm gian xảo, con mắt Lưu Phong hấp háy, vẻ mặt uỷ khuất nói: "Di nương, người đây là làm sao vậy? Người là trưởng bối, ta bây giờ là xoa bóp cho người, là vì giúp người thư kinh hoạt huyết, đề thăng tu vi, lại không có ý tứ gì."
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, do dự một chút, nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, càng huống chi ngươi còn muốn sờ ta." Ta van ngươi, là xoa bóp, không phải sờ mó. Lưu Phong vẻ mặt nghiêm túc nói: "Di nương, không phải sờ mó, là xoa bóp. Hơn nữa người là trưởng bối, ta ngay cả sờ soạng cũng có thể sao?"
Lưu Phong vẻ mặt vô tội nói: "Dù sao cũng chính là do ta đề nghị, nếu không ngươi nguyện ý thì cũng bỏ qua đi."
Trương Mỹ Nhân vừa nghe đã muốn nhảy dựng lên, cơ hội ngay trước mắt, thật sự là không muốn bỏ qua. Nhưng vấn đề là nàng luôn chán ghét nam nhân, hơn nữa lại muốn đụng chạm mỹ cước của nàng, thật sự làm cho người ta khó có thể lựa chọn.
"Di nương, nếu không muốn thì thôi vậy." Lưu Phong cố ý nói.
"Chờ một chút." Ngay lúc Lưu Phong xoay người rời đi, Trương Mỹ Nhân đã gọi Lưu Phong lại: "Phong nhi, ngươi đừng vội đi. Ta đồng ý để ngươi giúp ta xoa bóp, bất quá ngươi cũng không được động tư tâm."
Lưu Phong xoay người lại, cố ý nói: "Di nương, người còn tưởng rằng ta sẽ nhân cơ hội phi lễ người a?"
Trương Mỹ Nhân nghe được trên mặt đỏ bừng, giả vờ tức giận nói: "Dù sao ngươi cũng không được có bất kì tư tâm cùng ý niệm xấu xa nào trong đầu, nếu không ta. không tha cho ngươi."
Lưu Phong nét mặt càng ra vẻ vô tội, nói: "Ta làm gì có cái tâm tư quỷ quái gì? Là Di nương người nghĩ phức tạp đó chứ, ta nghĩ vậy để làm gì? Ai, thật sự là làm người tốt thật khổ, ta bất quá chỉ muốn giúp người xoa bóp, muốn cho người thoải mái, tưởng giúp người tu vi thăng tiến. Hơn nữa, người hẳn phải biết ta là người nghiêm chỉnh thành thật." Lưu Phong vẻ mặt cảm khái, nhưng trong lòng lại nổi nhạc không thôi. Tựu chỉ chờ ngươi đồng ý mà thôi, trước tiên sờ bàn chân, sau đó sờ lên cẳng chân, rồi dọc theo cẳng chân mà tiến tới. Hắc hắc, sớm muộn cũng cho nữ đồng tính ngươi nếm thử tư vị nam nhân.
Trương Mỹ Nhân quả thực hết chỗ nói, tiểu quỷ đầu này mấy năm nay thật sự là tính tình đại biến, cái miệng thật sự là càng ngày càng trơn như bôi mỡ, hết lần này tới lần khác biến đen thành trắng.
Nhìn vẻ mặt Trương Mỹ Nhân giả vờ thịnh nộ, Lưu Phong cười cười nói: "Di nương, người cứ yên tâm đi, người là sư tôn, là trưởng bối của ta, ta chỉ có duy nhất tâm nhãn tôn trọng, kỳ thật ta không nghĩ người lại có tâm tình phức tạp đến vậy."
Trương Mỹ Nhân định mở mồm dường như muốn nói cái gì đấy lại thôi.
Ngay lúc này, Lưu Phong đã động thủ, nắm lấy bàn chân Trương Mỹ Nhân.
Động tác Lưu Phong bất ngờ như vậy, Trương Mỹ Nhân tựa hồ tâm lý còn chưa chuẩn bị, nhất thời lên tiếng: "Không. không được."
Lưu Phong sớm biết rằng Trương Mỹ Nhân sẽ có phản ứng như vậy, dù sao nàng cũng chỉ là đàn bà.
Hắn nắm chắc bàn chân Trương Mỹ Nhân, làm cho nàng muốn tránh thoát cũng không được, đồng thời thấp giọng nói: "Di nương, không sao đâu, người bây giờ tận lực buông lỏng tâm tình, mắt nhắm lại, không nên suy nghĩ gì cả, chậm rãi hưởng thụ."
Trương Mỹ Nhân đỏ mặt, len lén nhìn Lưu Phong, bắt gặp ánh mắt chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, lúc này mới có chút yên tâm, không hề giãy dụa, cũng không lên tiếng nữa.
Lưu Phong nhìn nàng trừng mắt nhìn mình, tựa hồ vẫn còn hiềm nghi với mình, vừa cười vừa nói: "Di nương, người nhắm mắt lại hưởng thụ, chuyện còn lại giao cho ta xử lý."
"Ân." Trương Mỹ Nhân do dự một chút rồi thêm một câu: "Ngươi cũng không nên động tâm tư a."
Lưu Phong cười cười, nói: "Di nương của ta ơi, người cứ yên tâm đi, nhân phẩm của ta thế nào chẳng lẽ người còn không biết." mồm nói, tay nắm mắt cá chân Trương Mỹ Nhân bắt đầu xoa bóp tại Đế Huyệt.
Trương Mỹ Nhân nhất thời cảm giác một trận thoải mái, giờ phút này, nàng mới hoàn toàn tin lời Lưu Phong, khép hờ hai mắt, bắt đầu lẳng lặng hưởng thụ.
Lưu Phong chăm chú quan sát vẻ mặt Trương Mỹ Nhân từ những cử động nhỏ nhất, nhìn ánh mắt Trương Mỹ Nhân đã không còn vẻ đề phòng, trong lòng âm thầm bật cười, đợi lát nữa đảm bảo có kịch hay.
Thật chậm rãi, Lưu Phong cố ý vuốt ve ngược lên trên. Trương Mỹ Nhân nhất thời hốt hoảng mở mắt nói: "Phong nhi, nói là xoa bóp chân, sao ngươi lại lần lên thối rồi." (để nguyên là thối cho nó cổ, để ống đồng không hay)
Nhìn Trương Mỹ Nhân vẻ mặt cảnh giác, bộ dạng khẩn trương, Lưu Phong trong lòng không khỏi nổi lên một trận hoan hỉ, vươn tay, chậm rãi hướng đại thối Trương Mỹ Nhân sờ soạng.
Trương Mỹ Nhân thấy bàn tay Lưu Phong hướng đại thối mình sờ soạng, sắc mặt đại biến, vội vàng giữ tay Lưu Phong lại: "Phong nhi, ngươi muốn làm gì?"
Lưu Phong ánh mắt ranh mãnh nói: "Di nương, người không hiểu liễu sao, tuy nói bóp chân, nhưng tương quan bộ vị cũng phải đồng thời xoa bóp, nếu không hiệu quả không tốt. Không có việc gì đâu, tay ta sẽ không đụng chạm hơn đâu."
Trương Mỹ Nhân vừa nghe, mỹ mục lộ ra một tia bối rối, tâm trạng do dự phân vân không biết có nên cho hắn đụng chạm đại thối hay không.
Lưu Phong âm thầm bật cười, lại thúc giục một tiếng, Trương Mỹ Nhân do dự một chút rồi nói: "Không được, ngươi chỉ có thể xoa bóp bàn chân ta." vừa nói, mỹ mâu vừa nhắm lại, đem hai chân đặt vào trong lòng Lưu Phong, hai tay lại đặt trên đùi, tùy thời ngăn cản Lưu Phong xâm phạm.
Lưu Phong cũng không miễn cưỡng, thứ nhất sờ cước, lần thứ hai soạng thối, lần thứ ba lên giường, ngươi còn chán ghét nam nhân sao, ta nhất định có biện pháp cho ngươi thích nam nhân.
Lưu Phong hai tay chụp tới, đem hai bàn chân Trương Mỹ Nhân đặt ở trong tay, tâm lý có chút rung động. Đôi bàn chân nhỏ nhắn tinh, mắt cá chân mượt mà lả lướt, nước da ôn nhuận quang khiết, trong suốt trắng nõn.
Giờ phút này, Trương Mỹ Nhân trên mặt hiện lên một mảnh yên hồng kiều diễm, tâm như nai con loạn chàng, bàn chân đàn bà là bộ phận mẫn cảm nhất, giờ phút này bị Lưu Phong thủ ác, Trương Mỹ Nhân tâm địa dần dần dâng lên một cổ cảm giác khác thường. Qua vài lần, nàng cũng muốn thu chân lại, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đề thăng tu vi, liền rất nhanh thu hồi ý niệm trong đầu.
Lưu Phong nói xoa bóp để tu vi thăng tiến bất quá chỉ là ngụy trang, lúc đầu chỉ là muốn dụ dỗ Trương Mỹ Nhân đồng ý để hắn xoa bóp, giờ phút này Lưu Phong đã đem xoa bóp biến thành thưởng ngoạn. Công bằng mà nói, bàn chân Trương Mỹ Nhân tuyệt đối có thể xưng là mỹ cước. Còn không biết đẹp hơn chân mấy nữ diễn viên av không biết bao nhiêu lần. (sặc ặc ặc. bà má nó. nứng. bà má thằng Xích Tuyết, không có gì để so sánh nữa à?)
Nhớ tới bàn chân mấy nữ diễn viên av, Lưu Phong không khỏi tim đập loạn nhịp, một vài hình ảnh kích tình nhất thời xuất hiện trong đầu hắn. Nắm bàn chân hoàn mỹ ở trong tay, cảm giác ôn nhuận nhẵn nhụi, béo mập mê người, lời nói không lột tả hết sự hấp dẫn. Khép hờ hai mắt, Lưu Phong đột nhiên đem nam diễn viên av đổi thành chính hắn, mà nữ diễn viên tự nhiên biến thành Trương Mỹ Nhân. Đôi bàn chân gợi dục này khiến cho thằng nhỏ Lưu Phong bắt đầu nóng lên.
Lưu Phong tim đập loạn một thì Trương Mỹ Nhân tim đập nhanh gấp mười, cả túc chưởng truyền đến cảm giác khác thường làm cho thâm tâm nàng một cảm giác không được tự nhiên, rồi sau đó lại là cảm giác kỳ diệu nói không nên lời.
Trương Mỹ Nhân mặt đỏ hồng giật giật bàn chân, bởi vì thoải mái chí cực, nàng nhịn không được rên rỉ một tiếng rất nhỏ, Lưu Phong đã nhận ra, con mắt gian trá nhìn khuôn mặt Trương Mỹ Nhân đỏ hồng, cười thầm hắc hắc, cố ý lấy tay gãi nhẹ gan bàn chân.
Trương Mỹ Nhân nhất thời thân thể truyền đến một trận loạn chiến, trong cổ họng nhỏ giọng phát tiếng rên hừ hừ, như là thoải mái rên rỉ, hoặc như là nhỏ giọng kháng nghị.
"Phong nhi, không nên." Trương Mỹ Nhân rốt cục nhịn không được liễu, thấp giọng cầu xin tha thứ, năn nỉ Lưu Phong đừng hành hạ bàn chân nàng nữa.
Lưu Phong bị mấy tiếng rên của Trương Mỹ Nhân kích thích, chẳng những không đình chỉ, ngược lại ma trảo càng thêm lợi hại.
Trương Mỹ Nhân cảm giác gan bàn chân dẫn động khoái cảm lan toả toàn thân, nàng vội vàng rút chân khỏi ma trảo Lưu Phong. Trương Mỹ Nhân rút chân khỏi ma trảo Lưu Phong đang loạn động, không cẩn thận đặt ngay giữa hai chân Lưu Phong.
Nhất thời, tim Lưu Phong đập loạn xạ, căn bổng bổng cũng nhảy loạn, tựu như bị điện giật.
Trương Mỹ Nhân giờ phút này lại còn không có ý thức được chân mình đang đặt trên bổng bổng Lưu Phong, vẫn đang một mực lườm nguýt hắn.
Lưu Phong bị một trận lườm nguýt, kích động đến không dám hô hấp.
Vì sao lại thế?
Bởi vì lúc Trương Mỹ Nhân lườm hắn, mỹ cước vẫn đang ở trên căn bổng bổng kia làm cho hắn hình thành một loại tâm lý ảo tưởng.
Sự tiếp xúc kia mang đến khoái cảm mãnh liệt, Lưu Phong thiếu chút nữa hô lên thành tiếng.
Ngay thời khắc mấu chốt, Trương Mỹ Nhân lại đặt mỹ cước lại, cả giận nói: "Không nên tái hồ đồ nữa."
Phải dừng lại thôi, Lưu Phong đang chấn động mãnh liệt, hận không được mang đôi bàn chân Trương Mỹ Nhân kéo qua tiếp tục vuốt ve sờ soạng, nhưng rồi lại không dám, sợ chọc giận Trương Mỹ Nhân, bại lộ tư tâm, sau này sẽ không có cơ hội tiếp tục khai sáng nữa.
Kỳ thật Trương Mỹ Nhân giờ phút này tâm tình cũng không bình tĩnh, ngay trong sát na nàng thu cước, rốt cuộc có hay không đặt chân lên căn bổng bổng nóng bỏng của Lưu Phong.
Lần đầu tiên đụng chạm vào chỗ thầm kín của nam nhân, nhưng lại dùng cước, khuôn mặt Trương Mỹ Nhân nổi lên một mảnh triều hồng kiều diễm, hơi thở nặng nề, trong ánh mắt lộ ra một tia ngượng ngùng.
"Di nương, vừa rồi thật không có ý tứ a, ta vốn là muốn ấn huyệt Dũng Tuyền, sợ ngươi đau cho nên lực đạo mới nhẹ một chút, không ngờ." Lưu Phong ngữ khí chăm chú giải thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]