Chương trước
Chương sau
Liễu Thanh Nghi cũng nhiệt liệt đáp lại cơn điên cuồng của nam nhân này.
 
Thật lâu sau đó, hai người khó khăn lắm mới có thể tách rời nhau ra.
 
Có một triết gia đã nói "tách ra chính là để chuẩn bị cho việc hòa hợp lại". Lưu Phong và Liễu Thanh Nghi cũng tương tự như vậy, tách ra chính là để cởi quần áo nhau ra.
 
Chỉ chốc lát sau Lưu Phong đã biến Liễu Thanh Nghi thành một thân ảnh sáng ngời, hiện ra trước mắt hắn.
 
Liễu Thanh Nghi sắc mặt thẹn thùng, ửng đỏ, vội vàng dùng hai cánh tay ngọc ngà, khẽ che lại bộ ngực sữa cao vút trắng nõn của mình. Hai vú dưới sự đè nén của hai cánh tay nhất thời như hai viên tuyết trắng bị đè nén, thực là một hình ảnh động lòng người. Hai chân khẽ co lại, che đi vùng bí ẩn kia. Bất quá động tác của nàng lại làm cho cặp mông của mình càng thêm tròn trĩnh. Hai khối thịt trắng nõn, cong vồng nổi bật lên trong đêm, dụ hoặc kinh người.
 
Đối mặt với vưu vật như vậy, hạ thể của Lưu Phong nhanh chóng dựng đứng lên.
 
Lưu Phong dũng mãnh kéo sát Liễu Thanh Nghi vào ngực mình, bắt đầu sờ soạng khắp người nàng. Mới đầu Liễu Thanh Nghi còn cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng chỉ trong chốc lát dưới sự kích thích của Lưu Phong, thân hình nàng bắt đầu uốn éo, dựa đầu vào ngực hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ rên lên một thanh âm thật hấp dẫn.
 
Lưu Phong hai tay bóp bóp hai vú của nàng, miệng ghé sát tai nàng, thổi vào một luồng nhiệt khí, động tình nói: "Thanh Nghi, nàng đẹp quá. Sau này ta sẽ hảo hảo bảo vệ nàng đến suốt đời."
 
Nghe lời thề này của hắn. Thân thể Liễu Thanh Nghi khẽ run lên nhè nhẹ, nước mắt từ từ chảy ra, ướt cả ngực hắn.
 
"Công tử. Cám ơn, cám ơn." Sau đó không đợi Lưu Phong phản ứng, liền chủ động áp sát miệng hắn, cái lưỡi linh hoạt thơm tho đột phá vào hàm răng Lưu Phong, tham lam hành động.
 
Lưu Phong vuốt ve nhũ cầu của Thanh Nghi, từ từ chuyển xuống mông nàng, chậm rãi kích thích tình dục trong lòng nàng.
 
Con ngươi Liễu Thanh Nghi bất giác trở nên mê ly, không tự chủ được nhìn xuống hạ thân của Lưu Phong.
 
Lưu Phong trong lòng mừng rỡ, hắn biết Liễu Thanh Nghi đã bắt đầu động tình.
Con mèo nhỏ của nàng không biết từ lúc nào đã vừa vặn tiếp xúc với bổng bổng của Lưu Phong.
 
"A!" Lưu Phong khẽ nương theo lạch nước xuân triều cọ cọ nhục bổng lên xuống. Xuân thủy càng tiết ra dầm dề, va chạm cũng làm cho khe rãnh nhỏ của Liễu Thanh Nghi ngày càng mở rộng ra, tính dục bốc lên đỉnh điểm.
 
Tiếng rên rỉ của nữ nhân trên đỉnh Vu Sơn càng kích thích nhiệt huyết đang sôi sục trong người hắn. Hắn dụng lực xoa nắn mãnh liệt vú của nàng, không ngừng nhào nặn thành các hình thù khác nhau.
 
Liễu Thanh Nghi cảm giác được toàn thân bị một dòng điện chạy qua, hạ thể càng ngày càng trở nên nóng bỏng.
 
Lưu Phong cúi thấp đầu xuống, nhanh chóng ngậm lấy núm vú vươn cao vào trong miệng, hàm răng nhẹ nhàng cắn nhè nhẹ vào hạt anh đào mềm mại trong miệng. Một tiếng rên sung sướng khẽ vang lên, toàn thân Liễu Thanh Nghi rung lên, thần hồn hoàn toàn tiêu tán.
 
Liễu Thanh Nghi tiểu trảo nắm lấy nhục bổng của người tình, không ngừng vuốt ve, phát tiết dục vọng trong lòng.
 
"Lão công, chàng có muốn thiếp không?" Có lẽ bị tình dục kích thích quá độ mà Liễu Thanh Nghi đột nhiên buông ra một câu lão công.
 
Lưu Phong cũng không hề để ý đến câu nói kia, hắn chỉ biết nữ nhân này cuối cùng đã không chịu được nữa, phát ra tín hiệu hoan ái đến hắn.
 
Lưu Phong vội vàng bế thốc nàng lên giường, tách hai chân ra, nhục bổng dũng mãnh tiến vào.
 
Liễu Thanh Nghi đột ngột kêu lên, không ngừng vặn vẹo mông mình, nghênh hợp với người tình của mình, trong miệng phát ra trận trận rên rỉ sung sướng.
 
. Hai người một lần. lại thêm một lần. tựa hồ như để đền bù cho những ngày sắp đến phải sống tịch mịch.
 
Sau cơn mây mưa, ngọc thể Liễu Thanh Nghi nằm đè lên người Lưu Phong, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, nở nụ cười thỏa mãn, dán mặt vào ngực Lưu Phong, ngọt ngào nói nhỏ: "Công tử, người thật là lợi hại, làm cho Thanh Nghi rất thoải mái, Thanh Nghi muốn vuốt ve tiểu đệ đệ của người để báo đáp. công tử, nó lại muốn xúc động." Lưu Phong bất giác cảm thấy xấu hổ, sau cơn mây mưa, Liễu Thanh Nghi luôn như vậy, không hề kiêng kị, thậm chí còn có chút dâm đãng. Bất quá hắn lại rất thích, đặc biệt thích.
 
Lưu Phong khẽ vỗ vào cặp mông thơm tho, phì mỹ của nàng, nhẹ giọng nói: "Thanh Nghi, ngươi trước hết nên ngủ đi đã, ta còn phải cáo biệt Ân Tố Tố."
Liễu Thanh Nghi nhu thuận lên tiếng: "Công tử, người đi đi, thiếp sẽ nghĩ đến người."
. chạy tối phủ Tổng đốc thì đã là nửa đêm. Ân Tố Tố không biết sáng mai Lưu Phong phải đi nên đêm nay không hề có ý chờ hắn mà đã sớm đi ngủ.
 
Lưu Phong cước đạp Thất Tinh bộ, không một tiếng động, thừa dịp đêm tối tiến vào phòng Ân Tố Tố.
 
Bước vào trướng hồng, hắn ngay lập tức thấy một thân thể mềm mại hiện ra, vú tròn, mông căng. toàn thân đều sáng bóng lộng lẫy mê người.
 
Ánh nến nhàn nhạt xuyên qua vải vóc chiếu sáng da thịt đàn bà, thực là mười phân xinh đẹp làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng phải tắc nghẽn.
 
Lưu Phong tiến lên, xốc màn trướng lên, khẽ kéo cái chăn thêu đôi uyên ương ra khỏi người nàng, chỉ thấy Ân Tố Tố mặc một bộ áo ngủ màu trắng, da thịt mờ mờ ảo ảo. Lưu Phong lập tức nhảy lên giường ôm chầm lấy nữ nhân của mình.
 
Bị nam nhân ôm lấy trong nháy mắt Ân Tố Tố khẽ mở mắt, cảm nhận được khí tức quen thuộc của hắn, cũng không giãy dụa lại tiếp tục chìm vào tình trạng nửa ngủ nửa tỉnh.
 
Được nam nhân âu yếm trong lòng, khoái cảm từ từ xuất hiện, Ân Tố Tố không kìm hãm được, khẽ rướn người về phía Lưu Phong. Thân thể nàng nóng lên, tướng công của nàng cũng vậy. Dần dần Ân Tố Tố cảm giác được hạ thể mình bị một vật cứng rắn va chạm vào. bất quá loại cảm giác này thật là thoải mái, thư giãn.
 
Lưu Phong di chuyển xuống dưới một chút, bàn tay loạn động xuyên qua nội khố tam giác màu trắng, nhẹ nhàng ma xát vùng da thịt nóng hổi bên trong, mang theo điện năng tạo ra khoái cảm. Ân Tố Tố thân thẻ như nhũn ra, nàng cảm giác được địa phương bí ẩn của mình đã có chút ướt át.
 
"Sướng quá!"
 
Sự cọ xát mang đến khoái cảm, làm cho Ân Tố Tố không kìm hãm được, vặn vẹo hạ thân của mình cho phù hợp với sự ma sát của Lưu Phong.
 
Cùng lúc đó Lưu Phong thông qua nhục bổng của mình cũng phát hiện ra bên trong nội khố tam giác của nàng cũng đã hoàn toàn ướt át.
 
"A!"
 
Một tiếng rên nho nhỏ vang lên. Lưu Phong phát hiện ra khuôn mặt Ân Tố Tố đã trở nên đỏ bừng, hiển nhiên ham muốn đã đạt đến đỉnh điểm.
 
Nhìn thấy ham muốn của nữ nhân, máu huyết của Lưu Phong cũng trở nên sôi sục, mà giờ phút này Ân Tố Tố cũng đã tỉnh lại, nàng ôm chặt lấy Lưu Phong, dùng lực vặn vẹo hạ thân của mình chuyển sự ướt át của mình sang cho nhục bổng Lưu Phong.
Hạ thân Ân Tố Tố chuyển động một lúc làm cho Lưu Phong một trân kích thích, bổng bổng biến thành nóng rực, dựng đứng. Ma trảo cũng thành thục vuốt ve mỹ đồn của nữ nhân.
 
Còn cách một lớp quần lót nhưng Lưu Phong đã cảm giác được nơi này đã hoàn toàn ướt át-không-phải nói là xuân thủy dâng tràn thì mới đúng.
 
"Phu quân, nhanh lên một chút." Ân Tố Tố tựa hồ nhưng có chút không nhịn nổi nữa, vội vàng thúc giục nhanh chóng xua quân chiếm thành.
 
Lưu Phong nhẹ nhàng kéo lấy nội khố của nàng xuống, dương vật khẽ chạm vào vuốt ve hạ thể của Ân Tố Tố. Rốt cuộc ham muốn của Ân Tố Tố đã đến cực điểm, động đào được một trận co rút, bộc phát khoái cảm.
 
Sắc mặt càng hồng hơn, hơi thở gấp gáp, thân thể cũng theo vậy run rẩy kịch liệt.
 
Mà lúc này Lưu Phong cũng đã tới cực điểm, vội vàng xuất tinh ào ạt. Một đêm-hai nàng. Lưu Phong cũng cảm thấy mỏi mệt, sau cơn mây mưa, thiếp đi lúc nào không biết.
Ân Tố Tố ngồi xổm dậy, khẽ nhấc mông lên cao một chút, từ trong âm đạo lập tức chảy ra một thứ chất lỏng màu trắng. Nàng biết đây đây là thứ chất lỏng có cả của mình và của cả nam nhân hòa quyện lại mà tạo thành.
 
. Một đêm-hai nàng, phải ngủ để lấy lại sức lực, thực khó để có thể dậy sớm nhưng ngày hôm nay Lưu Phong phải bắt đầu cuộc sống tiễu phỉ của mình.
 
Ân Tố Tố lại không như vậy, nàng ngủ một cách rất thoải mái, bất quá tư thế ngủ lại không đẹp một chút nào. Một tay nàng ôm lấy cổ Lưu Phong, một tay lại nắm lấy nhục bổng của hắn. Khuôn mặt lộ ra vẻ mãn nguyện sau cao trào.
 
Lưu Phong thức dậy, cúi xuống hôn nhẹ nàng một cái, không nghĩ ra nàng lại mở mắt, tình cảnh cũng như nàng công chúa ngủ trong rừng được chàng hoàng tử đến cứu vậy. (thằng tác giả này nhí nhố thật)
 
"Phu quân, chàng có tâm sự?" Ân Tố Tố rúc vào ngực của Lưu Phong, nhẹ giọng hỏi. Bất quá vẫn không chịu buông nhục bổng của hắn ra.
 
Lưu Phong gật đầu: "Tố Tố, hôm nay ta sẽ đi phương bắc tiễu phỉ. Ta muốn từ biệt nàng."
 
Chuyện Lưu Phong đi tiễu phỉ Ân Tố Tố cũng đã biết, cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ gật đầu: "Hì, thiếp biết. Chàng nhớ cẩn thận bảo trọng, thiếp sẽ ngày đêm nhớ đến chàng."
 
. đợi đến khi Lưu Phong chạy về đến Phượng viên thì Vương Đức Vọng đã điều mãnh tướng Hàn Tử Vân đến Di Hồng viện đợi hắn.
"Hàn tướng quân, ta có làm chậm trễ đến thời gian khởi hành của đại quân hay không? Nguyên soái đại nhân đang ở đâu?" Quân lệnh nghiêm khắc nhất là pháp luật. Lưu Phong sợ rằng chính mình chưa xuất quân mà đã phải lâm vào tình huống khó xử.
 
Hàn Tử Vân nói: "Vương đại nhân đã không còn ở tại Giang Nam nữa. Quân tình tại Sơn Mộc trấn đã rất khẩn cấp. Đêm qua đại nhân đã mang theo năm vạn đại quân đến Sơn Mộc trấn."
 
"Hả?" Lưu Phong hơi kinh hãi: "Ta phải làm gì đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.