"Ha ha!" Không biết là thái độ của tam đầu heo thật hay giả, Lưu Phong rõ ràng là mắng thủ hạ của hắn nhưng hắn lại ngửa mặt cười, thậm chí vẻ mặt còn có loại cảm giác như anh hùng có cái nhìn giống nhau vậy.
"Rốt cuộc Phượng viên thiếu gia cảnh giới thật là cao đây." Tam đầu heo giơ ngón cái ra, cười nói: "Ta cho tới bây giờ cũng không xem bọn chúng là người." Tam đầu heo nói rất tự nhiên nhưng hắn không ý thức được câu nói của hắn đã làm cho thủ hạ của hắn thương tâm. Mặc dù bọn họ là người hầu, cũng là cẩu nhưng cũng không nghĩ ra tự chủ nhân của mình lại trước mặt người khác nói điều này.
Lưu Phong lạnh nhạt, cười nói: "Chu Tam công tử, huynh đệ họ tốt xấu cũng là thuộc hạ của người. Ngươi như thế nào lại khi dễ họ như vậy? Thật không giống với ta. Ta luôn xem thuộc hạ là huynh đệ với ta."
Tam đầu heo rõ ràng là cũng có chút tức điên lên. Chuyện này Lưu Phong có tư cách gì mà nói chứ. Người nói thuộc hạ của ta là cẩu cũng là ngươi, bây giờ ngươi lại ngược lại trách móc ta không nên xem bọn chúng là cẩu. Mẹ nó thực là khi dễ ta mà. Tam đầu heo ngay từ đầu khi theo đuổi Vương Đông Đông đã một mực làm cho mình trở thành người văn minh nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra mình không thể làm người văn minh được. Hắn quay sang nói với Đông Đông: "Đông Đông, ta muốn mời nàng đi dùng cơm, không biết ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-du-hoa-tung/1558929/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.