"Hỗn đản, ngươi muốn gánh chịu ư? Ngươi có thể gánh chịu cái gì?" Đứa con mình rứt ruột đẻ ra, Vương Đức Vọng chửi vài câu rồi cuối cùng cũng không thể mặc kệ nó. Lão rốt cuộc đưa tay giữ hắn lại rồi an ủi: "Ngươi trước hết hãy dưỡng thương cho tốt, chuyện này cha nhất định nghĩ ra biện pháp. Phượng viên tuy thế lực lớn nhưng cũng không phải là nơi không nói đạo lý. Ta sẽ đến chỗ Tổng đốc đại nhân lý luận, xem Phượng viên thiếu gia đến tột cùng có thể lớn lối thế nào." Kỳ thật nghe đến tên tuổi Phượng viên thiếu gia, Vương Đức Vọng cũng có chút suy nghĩ. Trong trí nhớ của hắn, Phượng viên ngoại trừ Trương Mỹ Nhân ra chỉ còn một lũ nô bộc. Khi nào lại xuất hiện một vị thiếu gia đây." 
"Cha có một chuyện ta ko biết nói với người như thế nào?" Vương Bảo Nhi nghĩ mình phải đem chuyện muội muội bị đánh vào mông nói ra. Như vậy mới có thể khiến cha tức giận. Chỉ có thể khích lão tức giận mới có thể báo được mối thù bị lăng nhục. 
Vương Đức Vọng nhìn nét mặt kỳ lạ của nhi tử, tựa như muốn nói rồi lại thôi, liền gặng hỏi: "Bảo Nhi, nhìn ngươi ấp a ấp úng, có chuyện gì còn dấu ta?" 
Vương Bảo Nhi làm bộ rất khó khăn và sợ hãi. Do dự mãi mới nói cùng cha hắn"Cha muội muội. muội. ý cũng bị đánh." 
"Ngươi nói cho rõ ràng xem nào, có chuyện gì xẩy ra với muội muội ngươi?" Vương Đức vọng hiểu được chuyện không đơn giản vội vàng quát ra cửa: "Phúc bá. nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-du-hoa-tung/1558780/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.