Minh Phỉ thấy các nàng giống như hai con gà chọi đang đá nhau, không muốn tham dự, đứng lên nói: “Chúng ta đều là người nhà, có gì hiểu lầm từ từ nói, giải quyết khúc mắc. Nhà ta còn có việc phải làm, ta xin cáo từ trước.”
Nào ngờ Cung Nghiên Bích quay qua nhìn nàng, nói: “Tẩu tẩu, tẩu đừng đi. Ta có việc muốn hỏi tẩu.”
Minh Phỉ khoác khoác tay: “Nhị muội muốn biết ta tìm được người bằng cách nào sao? Ta sẽ cho người gọi Tiết quản gia đến, muội cứ hỏi từ từ, ta đảm bảo hắn báo cáo tường tận cho muội.”
Cung Tịnh Kỳ nói: “Tẩu tẩu, tẩu cũng biết chuyện đã xảy ra, để hai tai yên tĩnh, sau này không ai nói ra nói vào, muội thấy phải mời đại ca đến làm chứng.”
Lý di nương trao ánh mắt tội nghiệp cho Minh Phỉ, vặn xoắn khăn nói: “Ta đi mời lão gia đến đây.”
Hoa ma ma đặt một chiếc ghế hoa hồng bên chỗ thông gió cạnh cửa sổ, tìm một cái nệm thật dày trải lên trên, dìu Minh Phỉ ngồi xuống, lặng lẽ cười: “Nãi nãi, ngài ngồi nơi này đi. Ở đây không khí trong lành, mát mẻ, không bị oi bức.”
Minh Phỉ khẽ mỉm cười, xoay mặt nhìn về ánh chiều ráng đỏ bên ngoài cửa sổ. Không biết cuối cùng Cung Nghiên Bích muốn nháo ra chuyện gì mới yên, với sự khôn khéo của nàng, chẳng lẽ không nghi ngờ trong đó có mờ ám? Mặc dù sau đó Cung Viễn Khoa không đi tìm nàng, có mấy quan sai đến đây, có chuyện gì không hiểu cũng nên tìm Ngậm Nhụy hỏi rõ. Chẳng những làm lớn chuyện mà còn giày vò như vậy, cuối cùng là muốn làm gì? Còn muốn thay Cung Viễn Khoa rửa tội để Cung Viễn Khoa trở lại sao?
Sau đó Cung Trung Tố đen mặt đi vào, sau lưng chỉ có mình Cung Viễn Hòa, còn đám người Cung Viễn Trật, Cung Viễn Qúy, Quách Hoài, Tiếu Đạm cũng không thấy tới.
Cung Trung Tố vừa bước vào liền nhìn chằm chằm Cung Nghiên Bích, nói: “Con lại ầm ĩ cái gì? Ta còn chưa có chết! Chưa tới lượt con quơ tay múa chân!” Sau đó vô cùng tức giận chỉ vào đám người làm trong phòng: “Tất cả lui ra!”
Cung Nghiên Bích cười nhạt: “Phụ thân, nữ nhi sao dám làm loạn trước mặt người? Hơn nữa đây cũng không phải là làm ầm ĩ, chỉ là đau lòng Tam đệ thôi. Đệ ấy sống không thấy người, chết không thấy xác, không ai rõ ràng, phụ thân chẳng lẽ không hề quan tâm, cũng không suy nghĩ trong khoảng thời gian người không ở nhà thì đã xảy ra chuyện gì sao? Nó tuy là do di nương nuôi nhưng cuối cùng cũng là ruột thịt của người, không phải sao?”
Muốn làm một chuyện chưa từng xảy ra, d.d.lequydon.u.m.u.m phải tin chắc từ đầu đến cuối nó chưa từng xảy ra. Cung Trung Tố trầm mặt nói: “Con đừng nhắc đến tên bất hiếu đó nữa. Nó chạy trốn không thấy đâu, phụ kỳ vọng của ta, con nói ta làm sao còn có thể quan tâm nó được?”
Cung Nghiên Bích kinh ngạc hỏi: “Phụ thân làm sao biết hắn tự mình chạy mà không phải bị người bắt đi hoặc là bị hãm hại rồi? Chẳng lẽ phụ thân đã tự gặp đệ ấy? Đã hỏi đệ ấy? Có thể cho con gặp nó một lần không, để con cũng yên lòng.”
Cung Trung Tố không ngờ Cung Nghiên Bích lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, giận đến nội thương, chỉ đành nhìn Cung Viễn Hòa nói: “Nó sống tốt lắm! Đại ca con đã đi bến tàu hỏi thăm rồi.” Sau đó dừng lại, ý muốn Cung Viễn Hòa tiếp lời của ông.
Cung Viễn Hòa ngồi cạnh Minh Phỉ, nhỏ giọng hỏi nàng cơm tối có ngon không, nghe vậy lại cười nói: “Đúng vậy, ta đã kể hết mọi chuyện cho phụ thân rồi. Nhị muội có gì không hiểu, cũng có thể hỏi phụ thân.” Sau đó liền im lặng, rõ ràng muốn Cung Trung Tố tự mình đối phó chuyện này.
Cung Trung Tố rất bất đắc dĩ, đành phải nói: “Có người chính mắt nhìn thấy nó ngồi thuyền đi, chân tay lành lặn. Con không tin có thể tự mình đi hỏi.”
Cung Nghiên Bích hung hăn chất vấn: “Tốt lành thì nó sao phải đi? Phụ thân cũng đừng bao che người có ý đồ xấu, một lòng chỉ nghĩ lấy lòng con trai trưởng dòng chính nữ, không hề để con thứ trong mắt. Con đã hỏi rõ Ngậm Nhụy, Tam đệ rất uất ức.” Lời này chỉ thẳng Lý di nương, Lý di nương ai cũng không chọc được, vô thức ở cạnh tường nhích lại gần, cố gắng để cảm giác tồn tại của mìmh thấp đi.
Cung Tịnh Kỳ cười lạnh: “Ngược lại muội thật muốn biết Ngậm Nhụy đã nói với Nhị tỷ thế nào, hay là gọi nàng ấy tới, trước mặt chúng ta kể lại một chút?”
Cung Nghiên Bích ung dung: “Ta cũng có ý này. Kể lại một chút chuyện như Tam muội sao lại ba phen bốn bận buộc nàng thừa nhận tội danh mà không hề có bằng chứng, thiếu chút nữa là bức tử nàng...”
“Đủ rồi!” Cung Trung Tố đột nhiên đập bàn, chỉ vào Cung Nghiên Bích nói: “Chuyện này ta biết hết rồi, con đi theo ta! Ta nói cho con!”
Cung Nghiên Bích không chịu đi, chỉ nói: “Phụ thân có chuyện gì thì nói trước mặt mọi người đi, tránh trường hợp sau này có người nói chính con sau lưng hãm hại người. Ban đầu con đã đồng ý di nương, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tam đệ. Nếu không tìm được nó, con cũng định đi nha môn báo án, bằng mọi cách cũng phải có được câu trả lời. Không biết ý phụ thân thế nào?”
Ý định của Cung Trung Tố là để Cung Nghiên Bích đi vào, mình ông nói rõ sự tình với nàng, nói rõ gây loạn thì đối với người nào cũng không tốt, để cho nàng im miệng. Kết quả Cung Nghiên Bích không theo suy nghĩ của ông, ngược lại còn dùng việc báo quan để uy hiếp. Ông dù không có tiền đồ nhưng vẫn là lẫn trong quan trường, là người đã có tuổi làm sao để cho nàng uy hiếp?
[email protected] Nhìn bộ dạng nàng như vậy có thể đoán nàng đang giả bộ hồ đồ, cố tình kiếm chuyện, lập tức trong lòng có tính toán, trầm giọng nói: “Con thật muốn làm như thế?”
Nghiên Bích thấy ông mềm giọng, nói: “Thật ra thì con tính là nếu mọi người không chịu tìm Tam đệ, thì con sẽ tìm Tam đệ. Nhưng phụ thân cũng biết, muốn tìm người phải cần nhiều tiền. Nhà chúng ta nghèo, sợ là không có dư tiền. Hơn nữa ban đầu lúc Ngậm Nhụy hầu hạ di mẫu con thì có Tam đệ ở bên cạnh. Sau này không còn ai che chở nàng, con không đành lòng để nàng chịu tai ương vô lý, con muốn dẫn nàng đi.”
Muốn tiền, còn muốn người, Cung Tịnh kỳ và Cung Tĩnh Du liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thật đúng là không biết xấu hổ, da mặt dày.
Định lừa trên đầu ông? Hôm nay hai bên đều có nhược điểm rơi vào trong tay đối phương, chỉ là Cung Viễn Khoa đầu trọc không sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, suy một tính hai, thỏa hiệp vẫn không ổn? Cung Trung Tố vuốt râu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy tôn nghiêm phụ thân không cho phép kẻ khác coi thường, vì vậy nói: “Con đã nghĩ kỹ?”
Cung Nghiên Bích nhàn nhạt đáp: “Nghĩ kỹ.”
Cung Trung Tố căm tức nói: “Vậy con nghe rõ đây, tiện nhân Ngậm Nhụy kia ta lập tức đem ả đi bán, con đừng mong từ chỗ ta lấy ra được một đồng nào! Nếu con muốn báo quan đi tìm tên nghiệt tử kia, cứ việc! Con muốn náo loạn thế nào cũng được, ta không quan tâm chuyện này, nên chết hết đi mới đúng!” Ông cũng không tin Cung Nghiên Bích dám có can đảm gây rối.
Cung Nghiên Bích không chút hốt hoảng, nói: “Phụ thân bớt giận, nữ nhi cũng chỉ muốn trong nhà tốt thôi. Đừng nhắc đến tiền nữa, thật ra ý của con chính là, dù sao cũng là ruột thịt, Tam muội nên thu lại những tội danh không có chứng cớ của Tam đệ, phụ thân cũng đừng tin lời dối trá của người khác, nói Tam đệ không được, không nhận nó, hoặc làm khó nó. Dù sao chuyện trong nhà chúng ta để người ngoài biết thì đối với ai cũng không được tốt đúng không? Giống như ban đầu lúc di nương chết nhưng mọi người đều không sao, chúng ta cũng không nói gì.”
Nàng đánh cuộc Cung Trung Tố là một người ba phải, cái gì cũng muốn che giếu, chỉ sợ gây ra lớn chuyện, từ cái chết của Cung Nhị phu nhân dính dáng đến cái chết của Chu di nương, cho đến mấy con trai trưởng dòng chính nữ có suy nghĩ phiền toái. Nàng nhìn rất rõ ràng, trước khi xảy ra chuyện này, những người này đối với hai tỷ muội bọn nàng cũng không có sắc mặt tốt, sau khi xảy ra chuyện này thì càng không cần mong họ có thể cho bọn nàng chỗ tốt gì hoặc che chở. Đã vậy không bằng nàng nói cho rõ ràng, cố gắng tranh thủ cho Cung Viễn Khoa một chút. Không nói đến việc có thể trở lại Cung gia, chí ít cũng có thể công khai đi phủ Minh Chính sống cuộc sống bình thường với nàng, không để cho đám người Cung Trung Tố gặp hắn đều đòi đánh đòi giết.
Người bị đả thương bị hại, nếu người bị hại im hơi lặng tiếng, phải làm bộ không biết, còn phải miễn cưỡng cười vui làm người một nhà, đồng thời bị âm mưu tính toán chồng chất, Cung Nghiên Bích tâm không nhỏ. Chưa nói đến việc ban đầu Cung Nhị phu nhân hại chết Chu di nương, Cung Trung Tố cũng như vậy mà yêu cầu tỷ đệ Cung Nghiên Bích giả vờ che giấu đi. Đây cũng là một thù trả một thù, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ mượn tay áo che, ở trong lòng bàn tay lẫn nhau chơi vẽ vòng tròn, muốn nghe Cung Trung Tố trả lời ra sao.
Cung Trung Tố cố gắng kìm nén, dù cho Cung Viễn Khoa xuất hiện trước mặt ông, nhiều nhất ông cũng chỉ để người trói Cung Viễn Khoa về, lặng lẽ giam lại, sẽ không để chuyện này lộ ra. Nhưng bây giờ ông phải cúi đầu với Cung Nghiên Bích, ông không cam lòng, vì vậy xanh mặt, nghiến răng nghiếp lợi trừng mắt nhìn Cung Nghiên Bích, hận không thể xé nàng ra ăn thịt, nhưng mà bây giờ lời nói mắng nhiếc nàng một từ cũng không nói được.
Cung Nghiên Bích cười nhạt, nhìn Cung Tịnh kỳ và Cung Tĩnh Du, nói: “Đại tỷ, tam muội, dù hôm nay thể diện nhà chúng ta đã không còn nhưng cuối cùng cũng có một tầng da thật mỏng chống đỡ, nếu tầng da này cũng bị đâm thủng… ” Nàng cười nói tự nhiên, vui sướng: “Các người cảm thấy thế nào? Dù sao ta cũng chỉ cần một bào đệ thật lòng thật ý đối với ta, ta không trông cậy vào người khác. Chắc là ý nghĩ của mọi người không khác lắm. Chuyện này giải quyết như vậy. Sau này không ai nợ ai.”
Sắc trời dần tối vẫn không có ai đi thắp đèn. Trong bóng tối, tiếng hít thở của đám người Cung Trung Tố, Cung Nghiên Bích, Cung Tĩnh Nhu, Cung Tịnh kỳ nhẹ đến mức không cảm thấy được. Cung Trung Tố xị mặt không được, Cung Nghiên Bích vừa lo họ không chịu vừa cố gắng trấn tĩnh, Cung Tĩnh Du và Cung Tịnh kỳ không cam tâm nhưng không tìm được biện pháp khác. Lý di nương càng không có lập trường, lòng của mọi người phức tạp không nói nên lời.
Lúc lâu sau, Cung Tĩnh Du bất ngời nói: “Phụ thân làm chủ là được, chỉ cần nhớ tới con là muội muội Tịnh kỳ, Viễn Trật, Viễn Quý là hai đệ đệ của con. Ddlqd.um.um Sống chết của người khác không quan hệ tới con, con cũng không muốn quan tâm chuyện rảnh rỗi này.”
Cung Tịnh kỳ cũng nói: “Con cũng vậy, chỉ có một có một tỷ tỷ và hai đệ đệ.”
Cung Nghiên Bích vui sướng vỗ tay: “Vậy được! Nhưng để tốt cho mọi người, những thời điểm nên chào hỏi, vui vẻ thì nên làm để tránh người ngoài cười chê.”
Cung Trung Tố thở dài một hơi bực bội, khàn giọng gọi Lý di nương: “Giao nha đầu Ngâm Nhụy cho nó.”
Cung Trung Tố không nói gì, đứng dậy bước ra cửa, đến khi đi tới cửa, bị vướng ngạch cửa, lảo đảo một cái, ngã nhào trên đất. Cung Viễn Hòa đứng gần đó, vội đứng dậy đỡ ông lên. Cung Tịnh Kỳ, Cung Tĩnh Du, Lý di nương hô lên chạy đến hỏi han. Cung Nghiên Bích đứng trong bóng râm, lạnh lùng nhìn cũng không động đậy.