Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết 
Trong nháy mắt, Cung Viễn Hòa bỗng sửng sốt, thốt lời như chém đinh chặt sắt: “Không được! Chưa có gì mà đã đuổi ta đi, lỡ như sinh nó ra xong, chẳng phải nó ngồi lên đầu ta luôn ư? Chủ ý gì mà ôi thiu thế? Ta không thể ăn thịt, ngay cả canh cũng không thể uống à? Đạo lý gì hả!”  
Minh Phỉ nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng bịt miệng hắn lại: “Suỵt, nàng nói nhỏ một chút! Lỡ người ta nghe thấy thì phải làm sao?”  
Cung Viễn Hòa nheo mắt uy hiếp, nói: “Mau mau rút lại lời nàng vừa nói đi. Ta cam đoan không động chạm lung tung là được.”  
Minh Phỉ thở dài: "Chỉ cần chàng có thể nhịn được, ta cần gì khó xử chứ?” 
Hoa ma ma nấp sau màn, nghe thấy mấy câu nói bằng kiểu “ăn thịt ăn canh”, khuôn mặt già nua của bà đỏ bừng cả lên. Đúng lúc đó lại thấy Đan Hà lén lút lại đây hỏi thăm tin tức, bà vội kéo nàng ta đến không người, trêu ghẹo: “Vốn dĩ nãi nãi quyết định hôn kỳ (ngày thành thân) sẽ diễn ra vào tháng Tám, nhưng đại gia nói bên cạnh nãi nãi không có ai để sai bảo, muốn nói La gia hoãn hôn kỳ lại, chờ đến sang năm mới gả ngươi đi.”  
Đan Hà đỏ mặt, đan mấy ngón vào nhau và nói: “Đại gia và nãi nãi nói sao thì là vậy ạ.”  
Hoa ma ma cười nói: "Chút ý kiến nhỏ mà ngươi cũng không có à? Nếu đến lúc đó, đại gia lại nói tiểu công tử không có ai chăm sóc, bảo ngươi năm sau nữa hãy gả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13665/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.