Edit: Thu Lệ
Tẩy Bình thấy Song Thọ và Tiết Minh Qúy đứng thẳng trên bến tàu cười nói: "Gia, người xem, Thọ gia nói có chuyện không thể đi cùng chúng ta, tại sao lại tới trước chúng ta vậy?"
Cung Viễn Hòa nói: "Có lẽ hắn muốn chạy đến tới đây làm việc."
Tẩy Bình nhỏ giọng lầm bầm: "Vậy cứ nói thẳng ra không được à? Làm gì phải kín đáo như thế."
Thuyền vừa cặp bờ, Song Thọ và Tiết Minh Quý đều tranh nhau tiến lên đón Cung Viễn Hòa. Rốt cuộc Tiết Minh Quý chỉ là người làm, số tuổi cũng lớn, không cường tráng bằng Song Thọ nên không dám tranh giành với Song Thọ để Song Thọ đoạt trước, nhưng hắn tự có cách của hắn lớn tiếng hô một tiếng: "Đại gia!" Sau đó nháy nháy mắt với Cung Viễn Hòa, lại liếc qua Song Thọ.
Cung Viễn Hòa đã từng mắt đi mày lại với hắn. Lập tức hiểu hắn có lời muốn nói với mình, hơn nữa còn rất gấp, không những thế mà còn có liên quan lớn đến Song Thọ. Lập tức vịn khuỷu tay Song Thọ cười nói: "Chuyện của ca ca đã làm xong chưa?"
Song Thọ đáp qua loa một tiếng, kéo hắn nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi, đã xắp xếp bữa ăn ở Xan Hà hiên, hãy cùng ta đến đó đi." Nói xong nhìn về phía Lưu ma ma và Đặng Cửu theo ở phía sau: "Các ngươi cũng tới."
Đặng Cửu dừng bước, nhíu mày nói: "Chuyện gì?"
Lưu ma ma và Song Thọ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong lòng biết chưa thành công. Cũng cảm thấy lúc này trở về là khó chịu, không chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13659/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.