Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Song Thọ có hơi bất ngờ khi Minh Phỉ lên mặt với hắn, nhưng nàng chỉ lên mặt một chút mà thôi. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nàng: “Đệ muội, ta gọi người là đệ muội, bởi vì lúc mất, Đặng đại ca dặn bọn ta phải tôn kính người, cho nên ta luôn khách khí với người.”
Minh Phỉ nở nụ cười: "Cho nên ư? Bằng không thì sao? Nếu ta không đồng ý thỉnh cầu của ngài, ngài sẽ không khách khí với ta à?” Nàng chỉ tay vào Song Thọ đang quỳ gối trên đất: “Tốt nhất là Thọ gia ngài đứng lên đi, lòng dạ ta vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nếu là việc ta không muốn, cho dù ngài quỳ bao lâu ta cũng không đồng ý đâu.” Yêu cầu của Song Thọ hẳn là làm khó, ép buộc người khác nên hắn mới quỳ xuống trước mặt nàng, nhưng nàng đâu phải là phụ nhân yếu đuối vừa thấy nam nhân quỳ đã bị ép đến mức phải đồng ý trước. Hắn càng làm vậy, nàng càng cảm thấy mình đã đoán được đối phương muốn đưa ra yêu cầu gì rồi.
Song Thọ cố chấp, quỳ không nhúc nhích và nói: “Ta đây quỳ thay cho Đặng đại ca. Huynh ấy không thể nói, ta không biết sẽ không tính, nhưng nếu đã biết mà không thay huynh ấy hoàn thành nguyện vọng thì thật có lỗi.”
Minh Phỉ nắm tay Tam di nương, ý bảo bà đừng lo lắng. Nàng cười nhạt, nói: “Quỳ thay Đặng đại ca? Ta cũng chẳng nhận ra người như Đặng đại ca lại dùng cách này để ép buộc làm khó người khác đấy. Vậy thì vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13657/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.