Editor: Trịnh Phương, 
Minh Phỉ thấy nàng ho khụ khụ không ngừng, nào dám hưởng cái phúc này? Nhận lấy quả quýt đưa cho Cung Trung Tố: "Mời công công dùng quýt." Trong lòng hạ quyết tâm, nếu Chu di nương không biết điều, còn phải bóc, nàng thì tiếp tục đưa. Nhờ có Cung Nghiên Bích nhìn ra liền ho một tiếng thật nhỏ, Chu di nương cũng liền ngượng ngùng cười một tiếng, không hề đi lên nữa. 
Cung Trung Tố nhìn quả quýt trước mặt một cái, vuốt râu, thấp giọng ho một tiếng: "Tức phụ, mấy ngày nay các ngươi cực khổ rồi." 
A? Họ làm gì, đáng giá để hắn vừa thấy mặt đã nói nàng cực khổ? Không phải là tâng bốc lên đỉnh đầu trước, sau đó sẽ buộc các nàng lên Lương Sơn chứ? Trong lòng Minh Phỉ nói thầm, một bên cười nói: "Công công, Viễn Hòa cùng nhi tức cũng không làm gì, không dám nói khổ cực." 
Cung Trung Tố khẽ mỉm cười: "Ta nghe nói, tội danh gian tặc của họ Hồng này nhanh chóng được công nhận, bạc mà hắn tham của chúng ta cũng rất nhanh sẽ phải trả về. Đây không phải là kết quả do Viễn Hòa cố gắng chu toàn mới có được sao? Trong này, cũng có một phần công lao của ngươi." 
Sao nàng chưa từng nghe Cung Viễn Hòa nói qua chuyện này? Trong đầu Minh Phỉ đột nhiên giật nảy, đang muốn mở miệng, Cung Trung Tố vội vã nói tiếp: "Vừa đúng lúc, có số tiền kia, đợi đến khi Quách gia tới cầu hôn, liền thuận lợi cho chuyện của Nhị muội ngươi. Tuổi của nàng không nhỏ, lại là đại sự, ta muốn việc này được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13621/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.