Edit: Thu Lệ
Minh Phỉ nhìn Thiệu đại nãi nãi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Người xem vậy bây giờ phải làm sao đây, hài cốt của muội phu ta còn chưa lạnh mà tứ muội của ta đã bị người ức hiếp như vậy. Nếu trong phủ không tha cho tứ muội ta, vậy ta chỉ còn cách viết thư cho phụ thân ta xin ông làm chủ thôi."
Hôm nay Thiệu đại nãi nãi xem như đã sợ chết những người làm quan này rồi, mặc dù giữ lại Minh Tư chỉ ăn không ngồi rồi chướng mắt, nhưng nếu Thái gia muốn bọn đưa ra đồ cưới của Minh Tư cũng không thể lấy ra được, vội nói: "Không cần kinh động đến bên d/đ;l;q"d thông gia, là ta suy tính không chú đáo, không nên để cho thê tử lão Ngũ mang bệnh còn đi túc trực bên linh cữu. Ta sẽ gọi người đưa nàng tới." Thấy Thiệu nhị thiếu nãi nãi vẫn còn đang gào thét, rống giận một tiếng: "Cút ra ngoài hừ…..!!!"
Lúc này vú già dìu Minh Tư vào, mọi người mới nhìn thấy một dấu tay to trên khuôn mặt trắng như tuyết của Minh Tư, hẳn là bị Thiệu nhị thiếu nãi nãii đánh đến choáng váng.
Ngay trước người nhà mẹ đẻ mà dám đánh người, đây không phải là không để Thái gia vào trong mắt hay sao. Tam di nương không khỏi trầm mặt: "Phòng của Tứ cô nãi nãi chúng ta ở nơi nào? Còn phải làm phiền đại nãi nãi mời một đại phu."
Minh Tư được chia một gian phòng có cửa sổ nho nhỏ, cả năm không thấy được ánh mặt trời, đồ đạc bên trong chen lấn đến mứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13617/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.