Edit: Thu Lệ 
Đám người Cung Viễn Trật há có thể không hiểu Cung Viễn Hòa đang cảnh cáo, nếu Cung Nhị phu nhân còn tới quấy rối nữa thì sẽ thả chó. Nghĩ đến trước đây Truy Phong từng cắn ma ma nha hoàn bên cạnh Cung Nhị phu nhân, mấy người cũng có chút sợ. 
Cung Nhị phu nhân ra cửa đã trách cứ Cung Viễn Trật: "Nhìn thấy chứ? Ngươi luôn miệng nói hắn tốt, hắn chính là tốt như vậy? Cha ngươi đều đã vào ngục rồi mà hắn còn có ý định du ngoạn, thật là một kẻ vong ân phụ nghĩa." 
Cung Tịnh Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Đừng nói nữa! Chúng ta đi cầu xin người ta, làm gì có kiểu cầu người như vậy sao?" Không bị người ta đuổi đi mới là lạ, nhất định chính là tự rước lấy nhục. 
Cung Viễn Trật cũng không muốn nói gì với bà ta, giao bà ta cho nha hoàn ma ma, lạnh lùng nói: "Nương nghỉ ngơi đi, chuyện như vậy nương đừng có xía vào, gấp cũng không gấp được, chỉ có thể đợi đại ca dò nghe tình huống rồi nói sau. Nếu trong nhà không có tiền, cũng đừng lấy đi thả trôi sông, đến lúc thật sự cần thì lại không có." 
Cung Nhị phu nhân thấy nữ nhi và nhi tử cùng xoay người rời đi, không khỏi vội la lên: "Không phải at gấp gáp lo lắng cho phụ thân ngươi sao?" 
Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ mặc kệ không hỏi bà ta, trực tiếp đi xa rồi. 
Cung Nhị phu nhân sững sờ nhìn con cái đi xa, cụp bả vai xoay người đi trở về. Có gì ghê gớm đâu, bà ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13590/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.