Edit: hoada
Không thấy Cung Tịnh Kỳ đâu cả.
Bọn hạ nhân Cung gia chi thứ hai rối rít đốt đèn lồng đi tìm, lớn tiếng gọi khắp nơi: “Tam tiểu thư”, hai bên đường mòn của vườn hoa cây cỏ um tùm, phía sau núi giả âm trầm ẩm ướt, mấy tiểu hoang phế bỏ không từ lâu cũng đi tìm. Còn có người cầm gậy trúc thật dài đi tới ao sen tìm kiếm, dĩ nhiên cái ao sen này không phải là ao sen ngày trước mở tiệc thưởng hoa quế có từng cánh hoa bay lả tả rất đẹp mà là cái ao sen nhỏ của Cung gia chi thứ hai, cũng may mắn là ao nhỏ, nên mọi người mới có thể dễ dàng tìm kiếm qua một lần.
Suốt một canh giờ, cả nhà xuất động tìm kiếm, vẫn chưa tìm thấy Cung Tịnh Kỳ, Cung Viễn Trật đã tuyệt vọng thậm chí còn cho người xuống giếng tìm qua – nếu vẫn không thấy thì cũng không biết còn có thể đi nơi nào tìm đây?
Trong nhà có năm cái giếng thì đã cho người tìm kiếm qua hai cái, rốt cuộc mọi người cũng tìm thấy Cung Tịnh Kỳ trong thư phòng của Cung Trung Tố. Nàng núp sau giá sách của Cung Trung Tố, khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy nữ nhi đã tìm được, Cung nhị phu nhân cũng hoàn hồn, lạnh lùng nói: “Hừm, đúng là một tiện nhân hiểm độc, vì chuyện lần trước mà làm hư chuyện tốt của ta. Lần này, tất nhiên ta sẽ không dễ dàng tha thứ được!” Bà chỉ tay về phía mấy ma ma làm việc nặng: “Các ngươi đi mang tiện nhân kia đến cho ta!”
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13582/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.