Editor: Trịnh Phương. Cuối tháng Sáu, tiễn Tiết đại cữu đi, Ngu Chúc- trượng phu của Kiều Đào tới báo tin, nói là đào trong trang đã chín, mời đại lão gia cùng đại phu nhân tới dạo chơi, hái đào. Cung Viễn Hòa biết tin Cung Trung Tố đồng ý lời cầu hôn của Phương gia đã đến tai Cung Nhị phu nhân, định đi tới đó hai ngày, cũng mời luôn cả đám người Trần thị tới thôn trang chơi đùa, để né tránh chuyện này. Kết quả chỉ có Thái Quang Hoa cùng Minh Bội đi, Trần thị phải để ý chuyện nhà, Thái Quang Diệu phải đến trường, trong lòng Thái Quang Nghi hiểu rõ, biết mình không được hoan nghênh, cũng tìm cớ từ chối, Minh Tư cũng nhận được lời mời, nhưng khinh thường mà từ chối. Người tới Thiệu gia đưa tin là Vương Thiên Bảo, đừng nói là tiền thưởng, ngay cả nước cũng không được uống một hớp, trở lại thở phì phò kể khổ với Minh Phỉ: "Tứ di nương ngay cả mặt cũng không cho nhìn, liền trực tiếp truyền lời lại, nói là nàng phải hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc phu quân, không rảnh." Minh Phỉ cười nhẹ một tiếng, gọi Kim Trâm tới, thưởng cho nàng một lượng bạc: "Cực khổ." Vương Thiên Bảo lui ra, Kim Trâm nói: "Phu nhân vốn là cho Tứ Tiểu Thư mặt mũi, mới cố ý cho Vương Thiên Bảo đi mời nàng, sao nàng có thể không cho một chút mặt mũi nào? Cho dù không muốn đi, thì cũng nên đáp lễ chu toàn." Minh Phỉ cười nói: "Nàng luôn không muốn thân thiết với người của mẫu gia." Nàng vốn là cũng không thật lòng muốn mời Minh Tư, chỉ là không muốn để người khác mượn cớ mà thôi. Kim Trâm nói: "Tứ Tiểu Thư không biết là nghĩ như thế nào? Thiệu gia bất nhập lưu, rất nhiều người cũng không thèm tới đưa thiếp mời cho nàng, nếu nàng không duy trì quan hệ tốt với mẫu gia, chỉ biết càng chạy càng xa, thì có chỗ nào tốt?" Hiện tại Minh Tư coi như là bị các tiểu thư, phu nhân trong gia đình quan lại ở Thủy thành phủ tự động bỏ quên, các loại yến tiệc, gần như không còn thấy bóng dáng của nàng. D+đƒl±q%đ Hoa ma ma cười nói: "Trên đầu chữ nhịn có một cây đao, không phải ai cũng có thể nhịn." Ngày thứ hai, thời tiết đẹp trời, xe ngựa mới lái ra cửa chính, đã thấy một chiếc kiệu nhỏ của chi thứ hai Cung gia dừng lại ở đại môn, một vị phu nhân đen, béo ăn mặc lòe loẹt, tục tằng không chịu nổi bước ra từ bên trong, Bạch Lộ mắt tinh, vội nói với Minh Phỉ: "Phu nhân, ngài xem. Đây có phải là bà mai hay không?" Minh Phỉ nhìn chằm chằm thêm vài lần, xác định cùng với khẳng định: "Ừ." Hoa ma ma cười nói: "Chẳng lẽ lại là Phương gia tới cầu hôn sao?"Lúc này bà mai lại tới cửa, trừ đến vì Cung Nghiên Bích ra, chắc chắn không phải là ai khác. "Không phải." Minh Phỉ là phân biệt được bà mai vội tới Phương gia cầu hôn kia, cách ăn mặc của bà mai đó rõ ràng cao cấp hơn một bậc so với người này. Xoay mặt liền thấy Cung Viễn Hòa đi ra, lại nghe phu xe đi mời Cung Viễn Hòa tới đây. Cung Viễn Hòa vừa ra tới đây, vừa lúc nhìn thấy một bóng lưng của bà mai, cười nói: "Nghe nói Thẩm ma ma đã lựa chọn kỹ lưỡng cho Nhị muội muội một vị hôn phu đấy." Hắn dính vào bên tai Minh Phỉ nói: "Chúng ta đi nhanh lên, chờ một lát tin kia liền đến trong tai Chu di nương. Chờ chúng ta trở lại, vừa đúng có thể xem phần kết của đoạn kịch này." Sau khi xe ngựa của Cung gia hội hợp với xe ngựa của Thái gia, một đoàn người thong thả đi tới nông thôn, lúc này vốn là giữa hè, phóng tầm mắt nhìn tới, màu xanh lá cây trông không đến đầu, gió vừa thổi, lúa giống xanh biếc khỏe mạnh trong vườn rung động từng đợt giống như một làn sóng lớn màu xanh lá cây, liên tiếp, khiến cho tâm trạng người xen trở nên vui vẻ thoải mái. Hoa ma ma đi qua nhìn Kiều Đào mấy lần, tương đối quen thuộc đối với tình hình đất đai ở xung quanh. Thấy Minh Phỉ ngồi cạnh cửa sổ, khóe môi mỉm cười, mắt phải không ngừng chuyển động, biết nàng vô cùng yêu thích loại cảnh sắc này, liền cười nói: "Phu nhân, qua ít ngày nữa lúa sẽ trổ bông nở hoa, đến lúc đó nhìn sẽ đẹp hơn. Đi thêm mười dặm, chính là thôn trang của chúng ta, phu thê Kiều Đào đều là người cần mẫn, chính là lúa bên trong, cũng khỏe mạnh hơn so với nhà khác." D±Đ¶L}Q_Đ Cung Viễn Hòa ở một bên nghe, đánh ngựa tới đây, cười nói: "Năm nay nhất định là một năm được mùa. Trước đó vài ngày, ta cùng mấy người đi xem qua hoa màu trong đồng ruộng nhà chúng ta, dáng dấp cực tốt." Lúc này nhiệt độ lên cao, khiến trên đầu hắn rịn ra đầy mồ hôi, ngược lại có vẻ môi hồng răng trắng, mặt như hoa mùa xuân, Minh Phỉ nhìn thật sự là vui tai vui mắt, liền cười nói: "Chàng chơi một cái đầu sa tới đang đắp chứ sao." Cung Viễn Hòa không giải thích được: "Ta là cái gì muốn khăn voan sa?" Minh Phỉ cười nói: "Ta sợ người khác gây ra phiền toái cho chúng ta, đoạt chàng thật ra chỉ là chuyện nhỏ, chớ dọa chúng ta." Cung Viễn Hòa chợt hiểu được, dùng roi ngựa chỉ chỉ nàng, nhe răng nói: "Nàng chờ đó cho ta......" Thái Quang Hoa tựa vào trong ngực Minh Phỉ, thấy thế sợ hãi kêu: "Tam tỷ phu tức giận!" Không đợi Minh Phỉ trả lời, hai chân bò dậy nằm ở bên cửa sổ, muốn đi lấy roi của Cung Viễn Hòa, hét lên: "Tam tỷ phu, không cho huynh chĩa vào người Tam tỷ tỷ của đệ như vậy!" Cung Viễn Hòa thấy hắn bĩu môi, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn mập mạp, bộ dạng giống như thật, không khỏi bật cười, hai tay liền nhấc hắn từ cửa xe ngựa ra rồi để ngang trên lưng ngựa: "Ta cứ thích chĩa về phía nàng, đệ làm sẽ làm gì ta nào?" Thái Quang Hoa trợn to hai mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Mẫu thân đệ từng nói, nếu có người khi dễ (bắt nạt) Tam tỷ tỷ của đệ, đệ nhất định phải giúp đỡ, không thể để nàng bị người ta khi dễ!" Cung Viễn Hòa "Xì" một tiếng bật cười, ánh mắt nhìn về hướng Thái Quang Hoa lại thêm mấy phần dịu dàng, để hắn ngồi an toàn trên yên ngựa, nói: "Nếu là như vậy, ta liền không khi dễ Tam tỷ tỷ của đệ nữa." Đây là người nhà của nàng, người nhà đáng giá được quý trọng của nàng, Minh Phỉ nhìn một lớn một nhỏ trên lưng ngựa, trong lồng ngực đầy ắp cảm xúc vừa đau đớn lại vừa ngọt ngào. Xe ngựa đi mười dặm, quả nhiên thấy một mảnh ruộng trồng lúa trải dài, rõ ràng là còn khỏe mạnh hơn một chút so với những ruộng lúa ở xung quanh, Hoa ma ma vui sướng chỉ cho Minh Phỉ xem: "Phu nhân, cái này là của ngài." Ngu Chúc mặc y phục mùa hè làm từ vải bố màu xanh đỡ Kiều Đào đã có bầu năm tháng, dẫn Mai tử cùng mấy tiểu tức phụ đứng ở đầu thôn trang đầu nghênh đón mọi người. Minh Phỉ thấy Kiều Đào được nuôi tới trắng trắng mềm mềm, tinh thần cũng vô cùng tốt, vẻ mặt lúc nói chuyện cùng Ngu Chúc cũng có vẻ rất thân mật, trái tim luôn treo lơ lửng vì nàng cũng bởi vậy mà buông xuống. Chỗ ở mà Trần thị chuẩn bị cho nàng trong thôn trang này khá lớn, hậu viện là một dãy nhà lợp ngói xanh, mặc dù đồ dùng đơn giản, nhưng cũng sạch sẽ chỉnh tề. Trạng thái tinh thần của Mai tử không giống lúc trước, có hơi gầy đi, nhưng lại sáng sủa hơn rất nhiều, còn rất cần mẫn. Nhìn thấy mọi người ngồi xuống, liền chạy tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn và trà. D*i~e#nda_nleq—uyd0n Kiều Đào chỉ về phía bóng lưng của nàng cười nói: "Người này tựa như biến thành người khác, mỗi ngày đều vô cùng chịu khó săn sóc. Chỉ là rất ưa thích đi ra bờ sông, vừa đi chính là một hai canh giờ." Minh Phỉ cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Cho phép nàng đi. Nếu có một ngày, không thấy Mai tử nữa, hoặc là rơi vào trong nước "Chết đuối", một chút cũng không có gì kỳ quái." Minh Phỉ mang cho Kiều Đào mảnh vải bông cùng hai bộ y phục của trẻ con do nàng tự mình làm ra, Kiều Đào tạ ơn, cười nói: "Lúc nào phu nhân mang bầu tiểu công tử. Đến lúc đó nô tỳ tới giúp ngài chăm sóc tiểu công tử." Minh Phỉ cười nói: "Ngươi chịu rời khỏi nơi này?" Kiều Đào buông mắt xuống: "Hắn đối đãi với nô tỳ rất tốt, nhưng nô tỳ luôn ở bên người phu nhân, khi phu nhân cần nô tỳ thời điểm, nô tỳ không tới thì ai tới?" Minh Phỉ bộ dáng này của nàng, giống như vẫn chưa quên Thái Quang Đình, không khỏi thở dài. Mấy ngày trước nàng nhận được thư của Thái Quang Đình cùng Minh Ngọc gửi, Hàm Dung đã có bầu. Không thể quên được cũng bình thường, nhưng không thể tiếp tục muốn, quý trọng người trước mắt mới là điều sáng suốt nhất. Liền cười đùa với Kiều Đào: "Biết rồi, ngươi không bỏ được Ngu Chúc ở lại quê hương làm ruộng chịu khổ, chờ hài nhi của ngươi đầy tuổi, ta lại gọi hai người về." Kiều Đào cười một tiếng: "Phu nhân biết rõ là không phải như vậy." Minh Phỉ nói: "Đại phu nhân nôn nghén rất khổ sở, sao lại không thấy ngươi nôn nghén?" Kiều Đào khẽ ngây ngẩn, ngay sau đó cười vuốt ve bụng, nói: "Nô tỳ không biết, hài nhi này thật biết điều, một chút cũng không quấy phá. Ngu Chúc nói, bởi vì hắn không nỡ để ta chịu khổ, tìm vất vả, cho nên hài nhi của hắn cũng không được hành hạ mẫu thân." "Ta thấy hắn là thật sự đặt ngươi ở trong lòng, ngươi rất có phúc khí."Minh Phỉ nghe được liền cười to. Không ngờ Ngu Chúc nhìn trung thực như vậy, nhưng nói đến lời tâm tình thì nửa điểm cũng không hàm hồ. d=ie#nđa¤nl*eq^uy~do*n Kiều Đào trở tay cầm tay của nàng, nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, lúc trước nô tỳ cũng rất lo lắng cho ngài, nhưng bây giờ nhìn thấy ngài hẳn là mập hơn một chút so với ngày trước, cũng cao hơn chút, đại gia cũng có vẻ thật sự để ngài ở trong lòng, lúc này ta cuối cùng cũng yên tâm." Thái Quang Hoa đi theo Minh Bội, sôi nổi tươi đẹp chạy vào, một đôi mắt đen láy như hai quả nho hiện lên vẻ tham ăn, nói: "Tam tỷ tỷ, ta muốn ăn đào! Quả đào đang ở đâu vậy? Quả đào đang ở đâu vậy?" Mọi người đều cười, chỉ vào Kiều Đào nói: "Quả đào mập ở chỗ này đây." Cung Viễn Hòa cuốn nửa tay áo lên, áo bào tử vung quấn trên đai lưng, một tay cầm một chiếc giỏ trúc, một tay cầm chiếc quạt hương bồ đi tới, cười nói: "Đều ăn cơm đi, Mai tử làm một bàn thức ăn ngon, đặt ở trong rừng đào, muốn ăn quả đào, muốn xem quả đào thì đều đi tới đó." Minh Phỉ phủ thấy cách ăn mặc của hắn, bị chọc cho cười lên: "Đào lang trông tuấn tú ghê nhỉ." "Các ngươi đi trước." Cung Viễn Hòa đi kéo Minh Phỉ, đụng tới nàng nhẹ giọng nói: "Tiểu nhân xin đợi tiên tử tới hái đào nha!" Minh Phỉ thấy khóe mắt đuôi mày hắn đều là ý cười xấu xa, biết hắn lại không đứng đắn, liền nhỏ giọng nói: "Đến lúc đó thì chàng đừng có khóc!" Ai ngờ lại bị Thái Quang Hoa vừa đi tới cửa nghe được, cắn đầu ngón tay, không hiểu nói: "Tam tỷ tỷ, tỷ hái đào, vì sao tỷ phu phải khóc? Chẳng lẽ là không bỏ được?" Minh Phỉ đỏ mặt không nói, Cung Viễn Hòa lại nói: "Tỷ tỷ của ngươi cho là ai cũng giống như nàng, thích ăn đào muốn chết, bị người khác lấy mất thì liền khóc." Thái Quang Hoa nói: "A, không phải nói là trong vườn có rất nhiều sao, sao tỷ tỷ ăn hết được? Có thể chia đều cho tỷ phu mà." Minh Phỉ hung ác trợn mắt nhìn Cung Viễn Hòa một cái, hắn chỉ cười. Mặc dù Minh Bội không hiểu ánh mắt đó có ý tứ gì, nhưng cũng biết là hai người đang trêu chọc nhau. Khuôn mặt Thái Quang Hoa ửng đỏ nghiêm lại, đi ra ngoài: "Đi, chúng ta ăn cơm trước đã." Trong nhà chỉ còn dư lại tân phu thê hai người, tay kéo Cung Viễn Hòa của Minh Phỉ kéo Cung hung tợn véo xuống một cái: "Ta cho chàng nói lung tung!" Cung Viễn Hòa "á" một tiếng, xoa cánh tay hút không khí: "Ta nói cái gì nha? Ta oan uổng nha, không phải là hẹn nàng hái đào sao?" Minh Phỉ đoạt lấy giỏ trúc trong tay hắn, lật qua đội lên trên đầu hắn: "Một mình chàng từ từ hái đi!" Cung Viễn Hòa nhấc rổ lên, một tay siết chặt hông của Minh Phỉ, một tay cầm dọc xuống theo tay của nàng, thở hổn hển tức giận nói: "Nếu để nàng đi hái, xem chừng mấy ngày nữa cũng chưa hái được đâu, nhớ nha." Minh Phỉ đỏ mặt, miễn cưỡng nhấn hai cái, nhẹ nhàng mổ một cái lên mặt hắn, xoay người đẩy hắn đi ra bên ngoài: "Buổi tối rồi hái!" Cung Viễn Hòa cười đến thấy răng không thấy mắt, đứng tại chỗ mà dùng sức nhảy mấy cái, đợi quả đào rơi xuống, mới xách theo rổ đuổi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]