Cung Nghiên Bích khóc không ngừng, tự thuật lại cảnh ngộ và bất công của mình cùng đệ đệ những năm gần đây, quả thực là rất cực khổ. 
Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa không lôi kéo, cũng không khuyên nàng, chỉ ở một bên nhìn nàng khóc. Đã là con người, mặc kệ là khóc hay náo, hoặc nói chuyện cười, cũng phải có người cổ động thì mới có thể cười hay khóc lên, nếu như, diễn kịch một vai, thì không có mấy người có thể tiếp tục kiên trì. 
Quả nhiên Cung Nghiên Bích không thấy ai có phản ứng gì, rất nhanh đã ngừng khóc, cũng không nói hết, lau hai hàng nước mắt, ngồi thẳng người, hạ mí mắt nhẹ nhàng nói: “Là ta thất lễ, để ca ca và tẩu tẩu chế giễu.” 
Minh Phỉ lặng lẽ đưa đến một chiếc khăn, nhìn Cung Viễn Hòa một cái, xoay người đi ra ngoài: “Ta xuống dưới bếp xem cơm tối một chút, Nhị muội ở lại chỗ này ăn cơm tối thôi.” 
Cung Nghiên Bích nhảy lên:”Không, tẩu tẩu người chớ đi, thời gian của ta có hạn, ngươi nghe ta nói hết đã.” 
Cung Viễn Hòa cười ha ha: “Thế này là được rồi, đã khóc như vậy, cũng không sợ bị người khác nghe thấy truyền đi sao. Chính ngươi không phải nói cuộc sống khổ sở ư, nếu như bị bên kia biết, ngươi, di nương của ngươi và đệ đệ chắc hẳn sẽ càng khổ hơn đi.” 
Cung Nghiên Bích chớp mắt trầm mặc một cái, ngay sau đó đưa mắt lên nhìn nói: “Ca ca nói rất đúng, bà ta biết chúng ta tất nhiên sẽ càng khổ hơn. Nhưng, chúng ta không tốt thì như thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13545/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.