Đến cửa tiệm cầm đồ Xuân Hòa, xe ngựa dừng lại ở bên đường, Cung Viễn Hòa gọi Tẩy Tụy đến, lấy cái bọc đưa tới: "Ngươi đi cầm, yêu cầu bảy trăm lượng bạc."
Tẩy Tụy mở cái bọc da ra nhìn xem, hỏi: "Đại gia, là cầm chết hay là cầm sống?"
Cung Viễn Hòa nói: "Đương nhiên là cầm sống! Đồ của Gia sao có thể cầm chết hả? Đợi sau này có bạc còn muốn chuộc về."
Tẩy Tụy sờ đầu, khó xử nói: "Đại gia, cái này không dễ đâu?"
Bây giờ là hạ thiên (mùa hè),tiệm cầm đồ luôn luôn theo thói quen ép giá.
Huống chi vật này chỉ cần vào cửa tiệm cầm đồ, giá gốc vốn được một trăm lượng có thể được bốn mươi lượng coi như không tệ rồi, lại muốn cầm sống, làm sao có thể được nhiều bạc như vậy?
Rõ ràng chính là một khoản mua bán không thành.
Cung Viễn Hòa nói: "Tại sao không dễ? Lúc trước Nhị phu nhân phải tốn một ngàn năm trăm lượng bạc mới giúp ta làm xong cái áo khoác này, hôm nay chỉ yêu cầu có một nửa, tại sao không được? Bảo ngươi đi thì đi, lải nhải lắm điều cái gì? Nếu thật sự không được, ngươi quay lại tìm ta là được."
Tiện tay để rèm xe xuống.
Tẩy Tụy không thể làm gì khác hơn là ôm bọc quần áo vào cửa tiệm cầm đồ Xuân Hòa.
Minh Phỉ lấy tay vuốt phẳng lại vạt áo bị nhăn cho Cung Viễn Hòa, nói: "Cái áo khoác kia của chàng thật sự tốn một ngàn năm trăm lượng bạc à?"
Lúc nàng rảnh rỗi nhàm chán đã từng tính qua, một lượng bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13533/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.