Editor: Thư
Minh Phỉ ghé lên lưng Cung Viễn Hòa, rõ ràng cảm giác được căn bản hắn không hề yên lòng, vẫn đều đang tự hỏi bản thân.
Không khỏi túm lấy vành tai hắn: "Chàng suy nghĩ cái gì thế?"
Cung Viễn Hòa nở nụ cười một tiếng: "Ta đang suy nghĩ, một ngày nào, có khi nào bọn Nhị đệ sẽ hận ta đến chết hay không?"
Thì ra trong lòng hắn lại vẫn để ý đến đám người Cung Viễn Trật đám người, Minh Phỉ nói: "Ta cảm thấy là hắn coi như cũng hiểu rõ lí lẽ, tuy nói chúng ta náo loạn mọi chuyện thật lớn, nhưng đây cũng do không có biện pháp nào khác mà. Ai không muốn có thể diện, hòa hòa khí khí mà thương lượng tốt mọi chuyện chứ? Ta có cảm giác, thím đang cố ý giả ngây giả dại."
Cung Viễn Hòa nói: "Từ khi sau khi ta trở về, bà ta liền luôn giả ngây giả dại. Nguyên bản bà ta cũng có ý bất mãn với hôn sự của nàng và ta, lại luôn miệng nói với ta số mệnh của nàng không tốt, phụ thân viết thư liều mạng ép buộc, bà ta mới chịu đáp ứng."
Hắn thở phào một cái, "Ta nín thở kìm nén thật lâu, quả nhiên chỉ có nữ nhân mới có thể đối phó nữ nhân."
Một lúc lâu sau Minh Phỉ mới hừ một tiếng, nói: "Vâng, ta liền thành cây thương trong tay chàng, chỉ nơi nào thì đâm nơi ấy. Muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, tự nhiên tuỳ ý."
Cung Viễn Hòa cười nói: "Phu thê chúng ta như một thể, lời này nàng nói liền không có ý nghĩa rồi. Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13527/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.