Edit: hoada. 
Sau khi một nhóm người đưa Cung nhị phu nhân rời đi, Cung Viễn Hòa quay đầu lại nhìn Minh Phỉ cười hỏi, “Có mệt không?” 
Minh Phỉ cười hỏi lại: “Chàng thì sao?” 
Cung Viễn Hòa nhẹ nhàng nắm tay nàng: “Ta không mệt. Nếu chỉ có một người đơn độc chiến đấu mới mệt, bây giờ có nàng rồi, không mệt chút nào.”  
Minh Phỉ đau lòng nhìn hắn: “Vậy không phải ngày trước chàng bị mệt chết?” 
Cung Viễn Hòa đứng yên để nàng chỉnh sửa cổ áo bị dính một vết bẩn màu đỏ rồi cầm tay nàng đi về phía trước. “Mệt chứ, làm sao không mệt được? Mỗi bữa cơm ta chỉ ăn có một mình, nếu có người đến ăn cùng ta, ta lập tức suy nghĩ có phải hắn đến bên cạnh ta là có ý muốn hại ta không, nàng nói xem như vậy có mệt không? Cho nên ta rất hâm mộ nàng có đến ba huynh muội.” 
Khổ cực như vậy sao? So với nàng quả thật thê thảm hơn nhiều, khi còn ở Thái gia nàng vẫn chưa có chỗ đứng, nhưng ít nhất vẫn có người mang cơm đến cho nàng, nàng vẫn ăn uống bình thường. Khó trách, khi hắn đến kinh thành đi thi, mỗi ngày đều đến nương nhờ nhà nàng để ăn cơm. 
Cung Viễn Hòa không nghe Minh Phỉ nói gì thì dừng bước lại cười nói, “Làm sao nàng lại có lòng dạ độc ác thế? Thấy phu quân ta đáng thương như vậy cũng không biết an ủi ta. Thật không tốt chút nào mà.” 
Minh Phỉ nói: “Ta đang suy nghĩ, nếu việc ăn uống không an toàn vậy thì có phải chúng ta nên xây thêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13523/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.