Edit: Thu Lệ
Thanh Hư vừa đi vừa giới thiệu với mọi người: "Đây là chỗ nghỉ ngơi của binh sĩ trực, ta và bọn họ rất quen thuộc, cho ít bạc là được, rất dễ dàng, cũng không còn người chen chúc."
Ai ngờ đi không bao xa, thình lình xảy ra một tiếng vang thật lớn, ánh lửa nhức mắt chiếu sáng cả quảng trường, "Bốc cháy rồi! Chết người rồi!"
Theo mấy tiếng thét chói tai thê lương, đám người chợt hỗn loạn, hoảng hốt lo sợ chen ra bên ngoài, người Thái gia ứng phó không kịp, rất nhanh đã bị tách ra.
Minh Phỉ vốn dĩ đứng bên cạnh Hàm Dung và Minh Ngọc, nàng mới vừa bắt được Hàm Dung và Minh Ngọc, đột nhiên bị người ta đẩy một cái, thật khó khăn đứng thẳng người cũng đã bị bầy người bao ở trong đó, thân bất do kỷ mà lảo đảo đi ra bên ngoài.
Nàng nghĩ đến sự cố giẫm đạp đáng sợ, tâm đều lạnh hơn phân nửa, đáng tiếc nàng thế nào cũng không chen lại đám người đang hung trào, mà ở trong đó thậm chí không tìm được chỗ có thể núp.
Nàng chỉ có thể phí công kêu tên Thái Quang Đình và Minh Ngọc, trơ mắt nhìn cửa hông cách nàng càng ngày càng xa, liều mạng giữ vững thăng bằng của mình, không để cho mình ngã xuống, mắt tìm khắp nơi xem có chỗ nào có thể dựa vào để ẩn núp.
Mũ che mặt rất nhanh bị chen chật cứng mà rơi trên mặt đất, trâm cài trên tóc cũng bị người ta thừa dịp rối loạn rút đi, giầy bị giẫm lên rớt ra, Minh Phỉ hoàn toàn không để ý tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-doanh-mon/13507/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.